NHỮNG TRUYỆN KIẾM HIỆP TRONG ĐỜI TÔI
N ăm 1945 tôi lên mười. Một kỷ niệm tôi không bao giờ quên được là sáng hôm mùng một Tết (Ất Dậu), mới tám giờ sáng tôi đã đập cửa nhà sách Văn Hồng Thịnh ở cùng đường Cát Dài, của ông giáo Hồng để đòi mua số báo Truyền Bá số Xuân; người nhà ông Hồng có vẻ khó chịu, nhưng chính ông Giáo Hồng thì lại vui vẻ bảo người nhà bán cho tôi, cho rằng tôi là một người khách mở hàng tốt. Ở tuổi này tôi đã bắt đầu có một tủ sách, nói chính xác là một “rương” sách, vì tôi xin được của cô ruột tôi một cái rương kiểu cướp biển to đùng, bốn góc có những miếng sắt gồ hẳn lên và trên mặt rương có những chỉ nổi bằng gỗ tròn có bắt vít trông rất đẹp. Trong rương tôi đã biết sắp Zorro vào với Zorro, Tarzan vào với Tarzan, Intrépide vào với Intrépide v.v… và tôi luôn luôn sắp số cũ xuống dưới cùng, số mới nhất lên trên cùng. Tất cả các thứ sách báo bằng tiếng Pháp nằm một bên (bên phải) và các sách báo bằng tiếng Việt như Truyền Bá, Hoa Mai, Sách Hồng, Học Sinh (tờ báo có cả truyện tranh của nhóm Phạm Cao Củng) thì chiếm mé “danh dự” ở bên trái, vì chữ ta và sách báo của ta được đọc bắt đầu từ phía bên trái. Tôi đã có được gần nửa rương và rất say mê việc mua những số mới ra. Một buổi sáng, trong khi đi đến trường với Vũ Đỗ Hùng (con trai dược sĩ Vũ Đỗ Thìn, có nhà thuốc to nhất ở Hải-phòng), bạn tôi bỗng đưa cho tôi một tập sách mỏng dính, bên ngoài là một hình vẽ mấy nam nữ hiệp sĩ trang phục theo lối Tàu, đang hỗn chiến bằng đao và kiếm. Hùng bảo tôi: “Đọc ngay cái này đi, hay lắm, hay hơn các thứ cậu đang đọc nhiều!” Tôi cầm đọc thử thì thấy đó là tập số 4 của bộ truyện kiếm hiệp nhan đề là “Nữ Bá Vương” của Lý Ngọc Hưng do Tam Hữu Xuất Bản Cục ở Phố Hàng Buồm in, mỗi số chỉ có 16 trang. Bị thu hút bởi hình vẽ quá đẹp và lạ mắt, tôi đọc lướt qua một trang và thấy lời Hùng nói đúng, tác giả Lý Ngọc Hưng viết rất lạ, rất lạ đối với tôi người đến với truyện kiếm hiệp lần đầu tiên trong đời. Tôi nhớ mang máng đoạn văn ngắn sau đây: “…Bỗng hiển nhiên thấy một ngọn cây cao chót vót ở phía trước, hai chân người ấy cặp vào cành cây buông thõng mình xuống lơ lửng như con vượn đánh đu. Nhưng có một điều lạ, người ấy mặt chùm màng sa đen, coi vóc giáng lực lưỡng, cặp chân cặp vào cành cây rất nhỏ mà không thấy rung động, lẽ tất nhiên là người ấy tài nghệ cao cường không biết đến bậc nào…” Tôi hỏi Hùng mua ở đâu thì thấy Hùng bảo hãy lại nhà sách Hưng Ký ở đường Cát Cụt. Tôi lại liền và gặp ông Hưng Ký, một người trạc 37, 38 tuổi rất đẹp trai, để râu mép rất duyên dáng. Vừa thấy ông tôi có cảm tình ngay, và ông ta cũng cho biết là ông tin tưởng rằng tôi và ông sẽ là hai người chủ và khách quý. Ông cho biết tôi có thể thuê và xem trước rồi nếu thích thì sẽ mua sau. Tôi đặt cọc một hào (10 xu) và thuê 4 số đầu của bộ “Nữ Bá Vương” đem ngay về đọc ngấu nghiến. Tác giả Lý Ngọc Hưng chia cuốn truyện ra thành nhiều hồi, mỗi hồi trên mười trang và được bắt đầu bằng một “toát yếu” rất hấp dẫn. Tôi bắt gặp, khi mới vào truyện, toát yếu như sau đây:
Nam-Bá-Hầu can vua, đập đầu tử tiết
Hồng-Hoài-Châu cứu cha đánh phá triều đường.
Thật hấp dẫn, thật dễ đọc, dễ nhớ. Ngay những trang đầu, tôi đã bị thu hút bởi cách tác giả đặt tên các nhân vật của mình, nào là Nam-Bá-Hầu Hồng-Trấn-Uy, Thân-Dũng-Vương Hà-Mộng-Chương, Trương-Vĩ-Hồ Lưu-Trúc-Phong, Tối-Độc-Sà Vương-Hoành-Hà v.v… Những tên đọc rất êm, có vần điệu, mà lại rất hào hùng. Và thế là, hành trình của tôi vào truyện Kiếm Hiệp 3 xu thời tiền chiến đã bắt đầu như thế. Và đương nhiên là tôi mua ngay bộ “Nữ Bá Vương”, rồi sau đó bắt đầu sưu tầm những bộ tuyệt vời khác như “Bồng Lai Hiệp Khách”, “Long Hình Quái Khách”, “Côn Lôn Tiểu Khách”, “Hồng Gia Nữ Hiệp”, “Quần Sơn Lão Hiệp”, “Vân Thiên Lãnh”, “Giang Đông Tam Hiệp”, “Giao Trì Hiệp Nữ”, “Chu Long Kiếm”, “Lục Kiếm Đồng”, “Huyết Hùng Tráng Sĩ”, “Hồng Sa Chu Tiên Kiếm”, “Âm Thanh Kiếm”, “Tiểu Hiệp Phục Thù” v.v… Tổng cộng trên dưới 80 bộ. Tuy không thể nhớ hết vì 62 năm đã trôi qua, nhưng có những nhân vật và những truyện mà tôi không thể nào quên nổi, ví dụ: “Những nữ hiệp sĩ dung nhan tiên sa cá lặn như Kim Hồ Điệp Trúc Thúy Quỳnh, Nữ Bá Vương Hồng Hoài Châu, Hoàng Giang nữ hiệp Ngọc Cầm, Hồng Mẫu Đơn, Bích Uyên Ương v.v… Về phía các nam hiệp sĩ thì tôi không thể nào quên những người như: “Ngọc Kỳ Lân Vân Đằng Giao, Kiếm Thu, Bạch Thiệu Hoằng, Vạn Nhân Địch, Võ Trấn Phương, Nhan Như Ngọc, Quái Hiệp Thường Ngộ Xuân, Sơn Đông Tiểu Khách Cao Hùng Phi v.v… Đặc biệt là cậu Sơn Đông Tiểu Khách Cao Hùng Phi với cặp sừng trâu, mà cậu được một tiên ông ban cho qua việc cậu gặp con trâu cực kỳ to, to gấp bốn năm lần một con trâu thường, bất thình lình xông thẳng tới tấn công cậu trong rừng Vạn Tùng. Không chút sợ hãi, Cao Hùng Phi cũng xông lại và nắm chặt cặp sừng con trâu khổng lồ này, nào ngờ cặp sừng rớt ra khỏi đầu con trâu, nằm gọn trong tay Cao Hùng Phi, trong khi con trâu quay đầu bỏ chạy và biến mất. Cặp sừng trâu bỗng lóe sáng, một ánh sáng xanh huyền ảo trong tay Cao Hùng Phi, đúng lúc cậu thấy xuất hiện trước mắt mình một tiên ông bảo cậu hãy dùng cặp sừng trâu đó mà đi hành hiệp, cứu người lương thiện cô thế, trấn áp kẻ bất lương, phò vua giúp nước vì, theo lời tiên ông, từ nay cậu sẽ trở thành vô địch với cặp sừng trâu đó khi nó có đặc tính là bất cứ thứ vũ khí nào va chạm với nó đều bị gãy nát hết. Ngoài ra tôi cũng còn sẽ nhớ mãi những lão anh hùng như Sơn Đông Bá Chủ Cao Phùng Hải, Tây Hà Lão Hiệp, Phi Vân Lão Tổ, Lãnh Hủ Nguyên Phong, Không Thanh Sư Tổ v.v…” Toàn những con người tôn trọng lẽ phải, sự công bằng, luôn phò suy chẳng bao giờ thèm phù thịnh, luôn bảo vệ kẻ thế cô chống lại lũ côn đồ áp bức, luôn luôn dạy cho con người sống cho ra con người, biết thương yêu hòa hợp với nhau mà sống cho tốt đẹp.
Nhiều năm sau, khi đã ở tuổi ngũ thập tri thiên mệnh, tôi có một dịp được nghỉ ngơi vì phải dưỡng bệnh nên đã đọc lại mấy bộ kiếm hiệp mà tôi yêu thích nhất và thấy rằng chúng vẫn “hay” như những ngày tôi còn niên thiếu. Hay vì chúng chỉ dạy con người sống cho hào hùng, ngay thẳng, và cao điểm của chúng thì cũng chỉ là những cuộc đả lôi đài, đột nhập sào huyệt đầy “cơ quan cạm bẫy” của bọn gian, phóng kiếm, phi kiếm, nhả phi kiếm từ miệng ra lấy đầu kẻ địch cách cả vài trăm dặm, hoặc sử dụng một thứ kiếm chỉ nghe thấy âm thanh vù vù mà kẻ địch mất đầu lúc nào không biết, chứ chúng tuyệt đối không dạy người đọc những mánh khóe đểu cáng, những hành vi xu nịnh đê hèn xấu xa thiếu nam nhi tính…