H ương ngồi trên bãi cát, nhìn mông lung ra biển. Thoáng trong gió, vẫn còn một cảm giác sợ sệt mơ hồ …Hình ảnh của Hiến hiện lên, dập dềnh, dập dềnh…theo cơn sóng . Những giọt nước mắt lại dâng lên mi…Những giọt nước mắt không ngừng chảy từ hai mươi chín năm nay.
Hai mươi chín năm. Kể từ ngày chị rời nơi đây với niềm hy vọng ít hơn nổi sợ hải ! Niềm tin về một nơi có cái ăn , cái mặc, cuộc sống không phải lo toan từng bữa, từng ngày …Hạnh phúc được sống cùng Hiến, bên nhau mãi mãi…Quá xa xăm mơ hồ. Trong khi nổi sợ hải , bất an… thì hiện hữu thường trực trong lòng chị và cả Hiến. Nổi lo lắng cho bản thân và cả cho nhau.
Hai mươi chín năm đơn độc, nuôi đứa con mà thượng đế đã hào phóng ban cho chị, không, cả Hiến nữa ! Nó đã cho chị niềm hạnh phúc , cho chị niềm tin rằng Hiến vẫn sống bên mẹ con chị, cho chị nghị lực…để không buông xuôi trước những đa đoan, cô quạnh nơi xứ người !
-Hiến ơi, ổn rồi, ổn lắm rồi…Chỉ có niềm đau , nổi buồn không có anh. Hiến ơi !
Gió biển cuốn ra khơi xa những lời thầm thì như tiếng thở dài của Hương…
Sau tiếng chuông, học sinh rời phòng học như một đám ong, Hương uể oải nhìn buổi chiều buông xuống trên thành phố hắt hiu, một nổi buồn lo lại dến ngập lòng chị mỗi khi đêm về. Những bước chân nghiêm nghị cố tạo , Hương bước qua cổng trường Hữu Nghị, nay đã là Phan Bội Châu, nhưng vẫn chưa ai quen với tên gọi này, hướng về nhà tập thể.
Bất giác, Hương quay lại, một gã cán bộ đội chiếc nón cối nhoẽn miệng cười:
-Hiến ! anh , anh được tha à?
-Không, cứ đi tiếp đi. Anh trốn trại ! Có chỗ nào ngồi nói chuyện một lát không em?
-Về phòng tập thể của em ?
-Không, kiếm cái xe nước mía nào khuất khuất chút , mình ngồi hay hơn.
Trời nhá nhem tối, băng qua chợ . Xe nước mía nào cũng vắng khách…Hiến kéo hai cái ghế con ra xa , dựa lưng vào tường rào một căn nhà phố, nhìn ra dường, cô bé mang đến hai ly nước mía còn sủi bọt , dặt lên một chiếc ghế khác…
-Họ cần một người biết tiếng Anh. Khỏi chung vàng !
-Em định cuối tuần này về đi thăm anh…
Đôi mắt Hiến rạng rỡ, trên khuôn mặt ương bướng mà chị luôn muốn ghì lấy mỗi lần hai người gần nhau…
- Khi nào đi vậy anh ? anh có cùng chuyến không?
- Hai ngày nữa , cùng chuyến. Nghe nói cần thêm một người biết tiếng Anh, anh mừng quá !
- Liệu họ có đồng ý không ?
- Phải đồng ý, cái Hải bàn anh giữ mà.
Chiếc hải bàn mua bằng sáu chỉ vàng, qua hai chuyến đi không thành, anh vẫn chôn dấu được trước khi bị bắt. Nó là chiếc bùa hộ mạng của Hiến.
- Cũng những người cũ hả anh?
- Một số cũ, lần này có một tay vừa cải tạo về, làm việc có vẽ kỷ càng hơn. Mua bãi hai cây. Họ cho người ra tới trại giam Sông Cái liên lạc với anh.
- Cái nón cối này…
- Anh “chôm” của một tay cán bộ, bộ đồ này của một người trong nhóm cho.
Hương nhìn cái áo trắng cụt tay rộng thùng thình, cái quần kaki màu nâu và đôi dép râu màu đen...Nhìn chung , Hiến giống một cán bộ ngành Thương nghiệp hay Lương thực.
-Đêm nay anh ngủ đâu ?
-Anh đinh thuê chiếu ngủ ở bến xe Phan Thiết, nhưng coi bộ không nên. Có thằng bạn ở bên thành đoàn , TNXP, nhưng cũng ngại cho hắn. Xuống Trường Y Tế Phong Nẫm cùng Lý thì phải giải thích này nọ về chuyện trốn trại. Anh rất ngại cô em họ lắm mồm này ! Có lẻ anh ra Ga ngồi chỗ nào kín nhất, qua đêm. Em cứ về nhà tập thể như mọi khi.
-Ga đông người quen ngoài mình đi buôn lắm !
-Không lên tàu nên cứ tìm chỗ khuất mà ngồi…Có gì cũng dể chạy !
-Em ở cùng anh được không ?
-Không nên, Các bạn ở tập thể trường thắc mắc.
-Tụi nó biết em hay xuống Lý, chắc nghỉ tối nay cũng vậy.
Hiến im lặng. Anh thèm được bên Hương biết bao nhiêu! Bốn tháng trong trại anh nhớ Hương đến quay quắt ! Lần trước lâu hơn nhưng ở tận Bà Rịa, Hương lo lắng nhưng không biết ở đâu nên chẳng thăm, anh chấp nhận , cũng nhớ nhưng không bằng lần này! Hiến thở dài nắm tay Hương.
-Cũng được em ạ.
Khuất trong đám cây dại lúp xúp xa đường ray xe lửa. Hiến nằm nhìn lên trời cao với những vì sao lấp lánh. Nổi bất an cũng vơi dần…
Anh nhớ tới những ngày nào, khốn đốn từ những chuyện không đâu…
Sau 75, Anh chấp nhận những đổi thay của Xã hội như một số Thanh niên khác. Cũng háo hức xây dựng một cuộc sống mới. Một đất nước thanh bình không chiến tranh, không lệ thuộc vào ngoại bang…Anh tham gia Phong Trào Thanh Niên và làm phó bí thư chi đoàn, bên cạnh, nhờ có hai năm Đại học, anh được chỉ định làm Tuyên-Văn-Giáo thôn.
Nhiệt tình của anh vấp phải một chuyện nhỏ nhưng người ta cho là lớn. Anh bị nghi ngờ…
Khoảng tháng 10/75. Chủ trương xóa đi tàn tích văn hóa cũ: Dâm ô, đồi trụy và nô dịch, không lành mạnh…
Không sai , trong xã hội cũ, theo anh , bên cạnh những cuốn sách hay, vẫn có những cuốn sách mang nặng những nội dung không hay và nhảm nhí thậm chí tục tằn. Địa phương của anh …trước đây có nhiều người đi làm sở Mỹ. những cuốn Playboy, Tranh khỏa thân… vẫn còn đâu đó trong dân. Không có giá trị bao nhiêu về nghệ thuật , tư tưởng….
Chiều hôm đó, anh có nhiệm vụ thông báo trên loa phóng thanh của thôn về chủ trương thu giữ và tiêu hủy sách cũ. Các thôn khác cũng như thế.
Sáng hôm sau , rất nhiều sách được người trong thôn mang đến nộp. Có sự chứng kiên của Tuyên Giáo Huyện, địa phương của anh được đánh giá là thành phần Trí Thức nhiều nhất trong Huyện, trong Xã.
Hiến vui cười với những bà con bạn bè đem đến những cuốn truyện kiếm hiệp của Kim Dung, Hàn Giang Nhạn…Truyện trinh thám 007, Z.28 của “Người Thứ Tám”…Một số của “Người Khăn Trắng”, Dương Hà, Tùng Long ...Trong đó có một số, anh không cho là đồi trụy, tuy nhiên , cũng không cần phải trả vì đa số cũng chỉ loại sách xem giải trí …
Khoảng gần trưa. Một chiếc xe kéo tay mang đến một xe sách. Tất cả khoảng bảy thùng “các tông” lớn có nhỏ có. Anh nhận ra người kéo xe là con trai của Thầy giáo Lê Thanh Ninh. Thầy dạy Sử - Địa một trường Trung học ở Quy Nhơn. Người đi theo là vợ của thầy…Gương mặt cô ấy trông thật thảm hại:
-Thầy bị đau nên không đi được, cô đem sách đến nộp.
Hiến biết Thầy bị phổi nặng, nước da thầy đã chuyển qua xanh tái, kèm theo những tiếng ho khan từ hai tháng nay.
Hiền mở mấy thùng “các tông” xem qua. Một số tập san: Văn, Văn Học …còn phần nhiều là Tự Điển, Sách Tham khảo ,Thế Giới Sử, Việt Sử… Một số tác phẩm văn học Tiếng Anh, Pháp… Và cả những bản dịchViệt Ngữ …
Hiến bối rồi thật sự vì khó phân định …
Có lẻ cũng thấy xót xa cho chồng, cô Ninh nói nghèn nghẹn:
-Thôi… cô về nghe em…Con ở lại kéo xe về sau…
Hiến tự dưng hốt hoảng:
-Khoan cô ạ, em thấy trong này có một số, có lẻ cô mang về cho thầy chứ không phải nộp!
Anh Tuyên Giáo Huyện, một cán bộ , nghiêm mặt:
-Không mang về được. Nộp và tiêu hủy tất cả ! Anh lấy quyền gì mà trả lại?
Hiến lôi ra mấy cuốn tự điển Hán -Việt , Anh -Việt và Pháp - Việt…Cuốn “Phong Lưu Đồng Ruộng” của Toan Ánh… bỏ lên bàn:
-Những cuốn này mà dâm ô đồi trụy và phản động ở chỗ nào?
Những năm học Đại Học, mấy cuốn sách này là mơ ước của anh , nó khá đắt!
Anh cán bộ quay qua mấy Du kích:
- Mấy anh cho vào trụ sở đi…Tất cả !
Nhân lúc Hiến đang đứng bên xe kéo, gã cán bộ đẩy chiếc ghế của anh ra sau, kéo chiếc ghế hắn đang ngồi qua chính giữa bàn. Hiến nghe nghèn nghẹn trong ngực, máu dồn lên mặt anh đỏ gay:
-Đồ…dốt !
Tiếng hét của anh làm tắt lặng hết mọi âm thanh ! Không có ai dám nói với cán bộ Tuyên Giáo Huyện như thế cả !
Bước chân Hương nhẹ nhàng đến và tiếng nói nhỏ nhẹ làm Hiến trở về với thực tại:
-Anh chờ lâu không ? Em ghé nhà con bạn mượn ít tiền. Bánh mì khá cứng, anh cố ăn nhé.
-Bạn em không nghi ngờ gì chứ ?
-Không đâu, Nó có gia đình…biết em hay kẹt tiền giữa tháng mà .
Hiến thấy đói cồn cào. Anh ăn ngấu nghiến ổ bánh mì cứng sửng, Nhưng mùi vị tuyệt vời ngòn ngọt của tinh bột làm anh có cảm giác khúc bánh mì ngon nhất từ trước tới nay ! Cả một ngày anh chưa có gì vào bụng !
Hương đưa khúc bánh mì mới ăn một phần cho Hiến:
-Anh ăn dùm em đi, em không nuốt nổi !
-Không, em phải ăn. Anh chan nước mía vào cho em nhé, sẻ mềm hơn.
-Không, em mừng quá không ăn nổi !
Hiến cầm tay Hương , Ghì lấy đầu nàng, nụ hôn nóng bỏng gắn lên môi, đôi môi khao khát vồ vập nhau với tất cả ngọt ngào nhung nhớ…Và rồi ..hai thân thể tan chảy trong nồng nàn yêu thương !
-Qua được, mình có làm đám cưới không anh ?
-Có ai quen đâu mà đám cưới , chỉ có làm phép ở nhà thờ là đủ , ha em?
-Ừ nhĩ, em quên ! à mà những người cùng chuyến sẻ dự lể cưới tụi mình !
-Có thể, một số có đạo thôi…
-Lạy Chúa, cho lần này mình có…
Hiến ôm vai Hương, hôn lên tóc:
-Không lần này thì lần khác cũng sẻ có, Anh thế này mà không có con sao ?!
-Em muốn có ngay từ lần đầu, sẻ hạnh phúc hơn khi nghỉ đến hôm nay, nơi góc khuất của Ga này, trên thảm cỏ này!
-Ừ, sẻ có đó em, chúng ta yêu nhau mà !
-Em sẻ nhớ mãi đêm này: 21 tháng 5 năm 1984. Lại một nụ hôn dài trong gió và mùi dầu hăng hắc của sân ga!
Trời tối như bưng. Nhóm của Hiến tập trung đủ 26 người trên bãi, chờ hơn một giờ rồi !
Bao lo âu nghi hoặc ! Càng lo âu họ càng im lặng như nín thở, hướng mắt nhìn ra biển nguyện cầu, họ sợ bị bỏ rơi !
Hiến và Hương cũng cùng tâm trạng với họ.
Chừng 20 phút sau, ngọn đèn đỏ mờ mờ hiện ra cách xa bờ chừng 50m, xoay vòng làm hiệu. Hiến đáp lại bằng ngọn đèn pin cũng màu đỏ cầm trên tay…
Tất cả thở phào, Hiến nói vừa đủ cho mọi người nghe:
-Lội ra mau. Ai có con dại thì cột chặt vào người, nhớ bịt miệng thật chặt khi nó khóc.
Đều này anh dã nói trước , thế mà lúc này cũng nhắc lại như một phản xạ tự nhiên !
Trên thuyền có tiếng nói rỏ mà nhẹ:
-Người giữ hải bàn và người biết tiếng Anh lên trước đi.
Hiến trả lời cũng rỏ và rắn:
-Tôi giữ hải bàn, tôi sẻ lên sau cùng.
-Những bàn tay đàn ông kéo những người trong nhóm Hiến lên ghe, rất nhanh và êm thấm, anh đẩy lưng Hương, hai bàn tay cùng đưa ra đón hai người…Ghe chật, trong đêm tối, anh gặp ánh mắt thân thiện của “ người mới cải tạo về”:
-Gọi mình là Phú.
-Tôi là Hiến, có lẻ nhỏ hơn anh! Bao nhiêu tất cả vậy anh Phú?
-53 mạng lớn nhỏ.
Chiếc ghe chèo theo hướng ra biển, sóng vỗ nhẹ hai bên mạn ghe .
Hình như ai cũng thấy dấu hiệu của may mắn khi tiếng máy bắt đầu nổ. Chiếc ghe lao nhanh trên sóng, xa dần bờ yên tỉnh !
Đêm, Ngày, rồi đêm và ngày… Đêm lạnh ngắt, ngày nắng như thiêu…
Những gương mặt đàn ông cũng như đàn bà. Phồng rộp, đỏ au…lũ trẻ được trùm khăn kín mít, nằm trong lòng người thân như đã chết ! Những cơn sóng cao, nhồi con tàu như chiếc lá khô mỏng manh, hầu hết đàn bà tựa vào nhau lờ đờ…Có tất cả chín người đàn ông, nhưng sóng, gió và nắng làm họ rũ rượi như những bệnh nhân ! Hương cũng ôm một cháu bé, con của một người có ba cháu nhỏ đi cùng , tựa vào chiếc thùng phuy đựng nước đặt giữa ghe, mặt và thân cháu bé đã mưng mủ nhiều chỗ!
Ngày thứ sáu, Phú kéo Hiến và hai người đàn ông còn khỏe mạnh khác, đến bên chỗ tài công , hét trong tiếng sóng và gió:
-Lương thực và nước gần cạn, hạn chế tối đa . Ai có con dại, lấy sẵn cho họ một Bi đông và dặn họ tiết kiệm, tránh đi lại nhiều.
Một người rụt rè
-Chừng bao lâu nửa thì…
-Bốn năm ngày, nếu may mắn thì chúng ta có thể thấy Philippin , nhưng mong nhất là gặp một tàu ngoại quốc tử tế , hình như hải phận Quốc Tế rồi .
Niềm hy vọng lóe lên trên những gương mặt sầu thảm !
Sáng ngày thứ bảy, trời yên ắng hiền hòa ! Những chú cá chuồn từ đâu xuất hiện lao vút qua ghe, một số con rớt vào ghe làm mọi người mừng rỡ !
Ngày sau lại, sóng gió lớn hơn, sẫm tối thì mưa. Những con sóng dữ dội chưa từng thấy nhồi chiếc ghe lên cao rồi lắc giật liên tục!
Phú thét lớn với Hiến trong khi tay ôm chặt cột cabin:
-Cột chặt dây vào mũi ghe rồi lần tới đây đi…
Phải ba lần Hiến mới hiểu Phú nói gì. Anh nằm soãi người kéo cuộn dây tói tìm đầu mối, khó khăn lắm mới cột được vào mũi ghe. Anh lần dây bò giữa ghe về phía Phú, vừa bò anh vừa hét cho mọi người bám chắc vào dây. Đoạn đường từ mũi ghe đên cabin như dài vô tận ! Khi Phú cùng Hiến đang cột dây vào thân chiếc cột, một con sóng cao kèm nhiều tiếng thét nỗi lên, không thấy gì ngoài mưa và gió !
Gần sáng, sóng gió không còn hung dữ, Hiến và Phú hãi hùng nhìn cảnh tượng trên ghe. Hơn nửa số người biến theo cơn sóng gió ! số còn lại nằm gọn giữa lòng ghe ngập nước, không thể phân biệt được ai còn sống và ai đã chết , bốn thùng phuy nước uống lật nghiêng…Không thấy cả tài công ! Chiếc máy im re không động tỉnh !
Hiến đến bên Hương, có lẻ nhờ hai thùng phuy nước trống rỗng kèm hai bên nên Hương đã không văng xuống biển ! Bụng Hương còn chút hơi ấm.
Phú gục đầu rên rỉ như một con thú. Vợ và hai đứa con gái không còn, đứa con trai nằm lịm bên anh ! Không có ai, không có một cái gì trên mặt biển chứng tỏ rằng hơn ba chục con người vừa rớt xuống đó đêm qua! Chỉ còn một số đồ đạc dập dềnh…
Ghe như đứng yên, nhồi theo từng con sóng. Không còn lương thực, không còn nước , nắng như thiêu…Hiến buông người nằm xuống bên Hương, bàn tay anh nắm chặt tay Hương , Nổi hối hận dâng lên trong lòng ! Rồi trong đầu Hiến lóe lên một lời nguyện cầu khẩn thiết: “Lạy Chúa, Xin cứu chúng con !”
Năm ngày trôi dật dờ …
Không một chiếc tàu nào đi ngang. Mấy người chết bắt đầu bốc mùi thối ! Phú và Hiến cùng ý nghĩ : “Cho họ xuống biển thôi !”. Trên ghe còn lại đúng 16 người , 16 cái thây bất động ! Phú và Hiến gom họ vào trong cabin. Những con chim biển chao lượn trên bầu trời nắng chói ! Tấm bạt được căng ra hứng sương đêm…Phú và Hiến đến nhỏ từng giọt vào những đôi môi nứt nẻ !
Những con tép biển búng vu vơ , có con rơi vào ghe. Phú nhìn Hiến, cả hai bò đi nhặt rồi chia cho mỗi người mỗi con…
Những ngày sau, cả hai lên nằm trên cabin , cạnh chỗ căng bạt, cố gắng nhặt những con tép quý báu…Bên dưới cabin, đã có thêm mấy cái xác bốc mùi !
Mọi hy vọng đều tan biến trong cái đói lã và khát bỏng cổ : “Bờ!”, Đó là đều duy nhất còn lại trong những bộ não đã dại đi vì đói khát !
Phú và Hiến cũng không còn sức, mặc cho những cái xác bốc mùi ! Người chết và người sống không còn phân biệt được nữa.
Sẩm tối, biển lại mưa ! Phú và Hiến mừng đến dại người…Cả hai lăn hai cái phuy để giữa ghe hứng nước, nổi mừng tăng thêm cho cả hai chút sinh lực. Sóng đánh vào chiếc ghe lắc lư, cả hai cố giữ hai cái phuy đang chao đảo, hơn hai giờ mưa, hai cái phuy không cần phải giữ , đã đủ nặng đễ đứng yên. Biển tối đen và những cơn sóng .
Hiến lần đến bên Hương, cơn mưa và nước như phép mầu làm Hương gượng ngồi dậy khi Hiến đến. Hiến ôm vòng qua người Hương lạnh ngắt, Hương thều thào vào tai Hiến:
-Có hứng được gì không anh ?
-Có, gần đầy hai thùng em ạ.
-Anh Phú thế nào rồi?
-Còn sống, anh ấy đang ngồi với con.
Hiến nhớ đến hai con tép mò được hồi chiều , trong cái lỗ trũng gần bánh lái...Anh đứng lên chập choạng đi về sau ghe. Mưa và sóng vẫn giật từng cơn. Khi trở lại, một cơn sóng tràn lên ghe với cú lắc mạnh làm Hiến văng xuống biển. Hương thét lên hoảng hốt quay lại phía Hiến, nhưng một màu tối đen và mưa gió quất vào mặt. Hương gục xuống hai bàn tay nức nở:
-Hiến, Hiến…ơi !
Chỉ có sóng, gió, mưa và một màu đen của đêm.
Hương mở mắt, nhìn quanh, gắng ngồi dậy mà không được. Miệng và mũi chị cảm thấy mát lạnh, có cái gì như chiếc mặt nạ nhỏ chụp lên đó.
Một người phụ nữ mặc áo Blue trắng, da ngăm đen, mập mạp, đến bên chị mỉm cười, nói một câu gì đó chị không hiểu, Bà ấy không nói tiếng Anh !
Người phụ nữ giảng giải thêm thật nhiều, nhưng chị chỉ đoán , có lẻ đây là Philippin vì nó được nhắc lại nhiều lần ! Người phụ nữ nhẹ nhàng dặt bàn tay lên trán chị một lát , rồi vẩy tay cười hiền, rời khỏi giường.
Bốn ngày sau, Hương biết mình sống sót cùng hai cha con Phú, và thêm ba người nữa. Tàu tấp vào Philippin rạng sáng hôm sau, khi cơn mưa vừa dứt.
Phép màu đã xảy ra, nhưng quá muộn màng ! Chị lại bật khóc: -Hiến ơi ! anh đâu rồi Hiến ơi !
Như một tia chớp lóe lên trong đầu…Chị đặt cả hai bàn tay lên bụng…Chị nhắm mắt nguyện cầu !