Việt Văn Mới
Việt Văn Mới








NGÔI TRƯỜNG TRONG TRÍ NHỚ




“Phựơng nở hè sang cách biệt rồi
Ve sầu vang khúc nhạc chia phôi,
Không gian đứng lặng nhìn trong nắng
Buồn bả lòng ai nghe lệ rơi.”


    B ạn ơi! Hãy nhìn dòng sông cuốn chảy cả tình ta đến biển xanh. Dưới mái trường màu hoa phựong nỡ đỏ rực của những buổi chiều tan học, màu áo dài trắng thướt tha trong gió của những cô học trò dịu dàng trong ánh nắng của mùa hè. Rồi mai này mỗi người đi về một nơi những dòng chữ còn in đậm đà của mùi hương thấm đựơm của lòng ai.

Không biết tôi vô tình hay cố ý đã để lại những ký ức vui buồn lẫn lộn trong mái trường Đức Phổ II này. Thời gian đã trôi qua đến nay cũng ba năm rồi, mà có lúc tôi ngồi nhớ lại. Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa, nhớ Thầy Nguyễn Ngọc Huy, tôi còn hình dung ra cái dáng của Thầy khi bước vào lớp như thế nào, khi cầm cục phấn với những nét chữ in nghiêng làm cho những cô học trò phải lóe mắt nhìn theo. Có những khi buổi cuối tuần hợp lớp thầy nóng giận với những học trò lười. Đó là một thời học sinh ai cũng phải trải qua những giây phút hồi hộp và những niềm vui bất tử, cũng là một chút để thêm sao động cuộc sống với muôn màu sắc tím. Hay những trái tim học trò đang thổn thức reo vang của buổi hoàng hôn thơ mộng ấy.

Đời học sinh như những vần thơ, hay chỉ là một thời hoa đẹp, hay chỉ là nhữgn nét mực xanh, hay chỉ là những khúc nhạc buồn. Với lòng đầy bâng khuâng và đầy lưu luyến, tôi còn nhớ có những chiều đi học mưa rơi ướt cả sân trường và ướt cả con đường tôi đi, lòng đầy vấn vương trong tà áo trắng, Tôi vừa đi vừa cầu xin, mưa ơi xin đừng rơi nữa, mưa ước cả tập rồi nhạt nhòa những ước mơ, tôi sợ khi thầy giò bày thấy nhữgn dòng chữ đầy lấm lem màu mực tím.

Cảm giác này sao tôi nhớ quá đi “ nhớ nhớ thương thương vấn vương mọi đều”, nhớ những con đường nho nhỏ, nhớ tà áo ai bay bay, nhớ những chiều dạo phố dưới hang cây, nhớ mùi hoa sữa đi tìm khung trời mới, nhớ con đường hằng ngày tôi vẫn đợi, nhớ tiếng chân quen bước vội ở bên đường.

Dòng thời gian miên man trôi, rồi hôm nay tôi ngồi trên cái bàn làm việc mà thời học trò tôi vẫn thường mơ ước tìm đến một tương lai này. Tôi xin cảm ơn với những gì mái trường đã cho tôi, đã gửi cho tôi một dấu ấn sâu sắc, một màu xanh đầy hy vọng. Những ký ức đó sẽ trở thành những vần thơ hay những câu ca dao tục ngữ, hay những khúc nhạc đi vào lòng người của một thời học sinh. Và có thể nói đó là “mái trường trong trí nhớ” của tôi.