BÀN TAY TRONG MỘT BÀN TAY
Nguyên tác : Sempre mano nella mano
của Elena Pucillo Truong ( Italia)
Chìm trong tiếng ồn của cuộc sống bon chen đô thị, phần lớn là những người trẻ, tuổi ba mươi, bốn mươi…lúc nào cũng vội vàng, hấp tấp, đi và đến bằng các phương tiện tân thời, xe hơi, bus, taxi…
Giữa
những cao ốc nguy nga, tráng lệ, ánh đèn chiếu sáng
những bảng hiệu, biểu tượng của sự phát triển về
một thế giới hiện đại và lý tưởng, về tính hiệu
quả, mang vẻ ngoài thật xinh đẹp và trẻ trung…
Bỗng
có hai người già như lạc lõng, bước từng bước nhỏ
đến chiếc băng gỗ quen thuộc đặt ở góc công viên.
Tay trong tay, nụ cười như in trên hai khuôn mặt đã có
nhiều nếp nhăn theo năm tháng. Ông lão nắm tay bà, cẩn
trọng đỡ người bạn đời của mình, giúp bà ngồi
xuống một cách nhẹ nhàng và thoải mái. Mỗi cử chỉ
của ông đều ân cần, chậm rãi và cẩn thận như đang
che chở và ve vuốt một chú chim non bằng những lời yêu
thương ngọt ngào.
Ngày
nào cũng thế...tôi chẳng biết bắt đầu từ lúc nào,
nhưng có lẽ từ lâu lắm. Mỗi ngày mỗi mới và có vẻ
như mỗi ngày tình cảm giữa hai người mỗi thiết tha
mạnh mẽ. Nó tương phản hoàn toàn với thế giới xung
quanh, đến nỗi giống một nghịch lý.
Trong
cái vũ trụ thu hẹp của họ, giữa những vụn bánh cho
vài chú chim sẻ, có những cái vuốt ve cô mèo con bị lạc
hay tiếng cười rạng rỡ của một em bé tập đi đang
ngã vào vòng tay người mẹ. Họ luôn mang theo mình một
chiếc dù, để che nắng hay phòng ngừa sự chòng ghẹo
từ những cụm mây, riêng bà thì không bao giờ quên chiếc
khăn quàng khổ rộng, sau khi ngồi vững liền âu yếm
quấn quanh cổ ông để che chắn những cơn gió lạnh.
Tôi
tưởng đó là một bức tranh đang đặt trước mắt mình;
sự thực đó đang nằm ngoài thế giới này. Chẳng biết
gì về họ nhưng lâu nay tôi không thể làm gì khác là
nhìn ngắm và quan sát cho đến khi nào, sau chừng một
giờ, bằng những cử động ban đầu rất yếu ớt, về
sau mạnh mẽ hơn, họ chống tay đứng dậy tay nắm tay
bước đi cho đến khi mất hút giữa dòng người vô cảm.
Rồi
sau đó thì sao? Họ sẽ làm gì trong quãng thời gian còn
lại trong ngày? Tôi tưởng tượng như mình đang tò mò
theo dõi, bị cuốn hút bởi thứ hào quang hạnh phúc bao
quanh người họ. Một cuộc đời đơn giản. Chỉ có
những cử chỉ quen thuộc nhưng thật ngọt ngào và trìu
mến dành cho người thân. Dĩ nhiên tôi không thể nào
tưởng tượng là họ sống trong ác mộng, trong lòng họ
đang chất ngất bao điều ưu tư. Hằng ngày lo lắng và
đau khổ, một nỗi đau kinh khiếp có thể cướp mất hơi
thở tối cần cho cuộc sống
*
Trong
bóng tối của buổi chiều tàn, bà vợ mắt nhắm nghiền,
nằm bất động trên chiếc giường đôi. Hai bàn tay bà
đặt trên ngực, những ngón tay nắm chặt chuỗi tràng
hạt. Trên chiếc ghế đẩu đặt cạnh giường, ông chồng
ngồi gục đầu, kiệt sức sau một cơn khóc tuyệt vọng.
Ông liên tục lau mặt bằng chiếc khăn giấy ướt rã vì
nước mắt. Rồi, bất thình lình, trong tay ông loé lên
ánh thép lạnh lẽo của một khẩu súng. Ông đăm đăm
nhìn họng súng, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục
rơi, làm ướt chiếc nòng lạnh giá. Ông thì thầm vài
lời gì đó, rồi bằng một cử chỉ thật nhanh đưa họng
súng chỉa vào màng tang mình. Chỉ trong tích tắc.
Bàn
tay rớt xuống! Chẳng có tiếng nổ nào xảy ra.
Giống
như trong phút chót sự can đảm đã biến mất...
Cuối
cùng ông dợm đứng lên, lấy lại tự chủ, rồi đặt
khẩu súng trong ngăn kéo của chiếc bàn đêm.
Bây
giờ tới phiên ông.
Ông
nằm bất động trên chiếc giường đôi, mắt nhắm
nghiền và cũng với chuỗi tràng hạt trên tay. Bà vợ,
thận trọng và run rẩy đặt một bàn tay lên trên quyển
sách nằm trên ngực chồng. Đó là quyển sách mà ông đã
viết và nó sẽ theo ông làm bạn trong thế giới bên kia.
Một vài giọt nước mắt ứa ra, rớt xuống trang bìa làm
ướt những ngón tay khẳng khiu, gầy yếu...Rồi bà lão
như kiệt sức, ngã gục xuống chiếc ghế đặt bên cạnh
giường. Những ngón tay bà cố gượng vuốt ve lên thân
thể thân thương. Bà vuốt đôi mắt, vành môi, khi vuốt
đến ngực những ngón tay bà ngập ngừng dừng lại,
như thể còn muốn vuốt ve cả trái tim ông...Cuối cùng
bà áp tay mình lên bàn tay ông, bàn tay đã từng nâng đỡ
và che chở bà suốt một cuộc đời. Nước mắt vẫn
tiếp tục lăn xuống nhưng bà chẳng có chiếc khăn nào
để ngăn. Sau những tiếng rên rỉ, bà thì thầm bên tai
ông những lời ngọt ngào như xưa nay bà đã từng làm.
Rồi gượng đứng lên, bà áp môi mình lên môi ông, đặt
thêm một lần nữa chiếc hôn cuối cùng.
Run
run, bà với tay lấy khẩu súng đặt trên chiếc bàn đêm.
Một tay bà nắm chặt tay chồng, còn tay kia, rất tự tin,
bà đưa họng súng chỉa vào màng tang mình. Chỉ một
tích tắc. Rồi bà ngã xuống trên xác chồng, như muốn
ôm lấy ông một lần cuối.
Cứ
thế, từ hai tháng nay mỗi buổi tối cảnh đó luôn được
lập lại như đang trình diễn trong rạp hát.
Mọi
chuyện bắt đầu từ sau hôm đi khám bác sĩ. Trước đó
bà thường thấy mệt, nhiều lúc thở rất khó khăn, như
bị ngạt, tưởng như có một khối đá đè lên lồng
ngực trong những chuyến cùng chồng đi dạo. Tay trong tay,
trong nước mắt, họ lắng nghe phán quyết của người
thầy thuốc.
“Tôi
rất lấy làm tiếc nhưng trái tim của bà nhà rất
yếu...một cuộc giải phẩu là điều không thể thực
hiện...Rất tiếc là tôi không biết phải làm gì để có
thể giúp bà...Nguy cấp lắm rồi...bà yếu quá...”
rồi sau câu hỏi thầm lặng từ đôi mắt đau đớn và
khẩn cầu của họ là câu trả lời ngập ngừng nhưng
thành thật và xúc động của bác sĩ:
“Rất
tiếc...điều đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào...”
Sau
đó thì hai người già vẫn tiếp tục sống cuộc đời
họ như đã từng, nhưng mỗi ngày đều rất đau đớn vì
ý nghĩ là bà sẽ đột ngột ra đi, bỏ ông lại một
mình; Bà, người chưa bao giờ rời xa, chưa bao giờ phản
bội ông.
Bởi,
suốt một đời họ đã luôn sống bên nhau. Trong một
thoáng bà hồi tưởng thời hai người còn trẻ, những cử
chỉ ngập ngừng và vụng về trong mối tình đầu, trái
tim bà chỉ đập khi chờ đợi ông, chỉ vì ông, người
đàn ông duy nhất có thể lấp đầy cái khoảng trống
trong tâm hồn bà; cũng như chỉ ánh nhìn nhân ái của ông
mới có thể xoa dịu đi nỗi đau hay mang lại cho bà niềm
hạnh phúc. Cứ thế, họ đã sát cánh bên nhau đi qua cuộc
đời này. Rồi họ cùng nổi tiếng với tất cả các nhà
hát kịch trên thế giới. Trên tường nhà họ hiện vẫn
còn treo đầy các biểu ngữ giới thiệu các vở kịch:
Shakespeare, Mann, Eliot, Racine, Molière, Pinter.... có tấm in
khuôn mặt, miệng mỉm cười của họ, có tấm chụp họ
đang mặc đồ diễn trên sân khấu, đứng giữa những
bạn diễn thân thiết mà đến nay tên tuổi vẫn còn sáng
chói. Hình như hào quang hạnh phúc đã bao quanh họ từng
ngày. Và họ luôn ở bên nhau.
Có
lẽ trong cuộc sống hạnh phúc và bình an đó, chỉ có
một nỗi đau trong trái tim bà, đó là sự thiếu vắng
một đứa con...điều duy nhất của riêng họ, chỉ của
họ mà thôi.
Nhưng
mỗi lần bà vật vã, chỉ cần những lời ngọt ngào của
chồng “
Em yêu ơi, xin em đừng tuyệt vọng. Không có con chúng ta
sẽ yêu nhau nhiều hơn...”
là có thể làm dịu nỗi đớn đau, để nó trốn ngay
đi, dù chưa hoàn toàn xoá mất.
Rồi
cuộc sống đổi thay. Thăng trầm. Chìm nổi. Có lần họ
cũng rơi vào cảnh nghèo túng vì từ chối các vai diễn
không phù hợp hay không chịu ký hợp đồng với những
công ty ca kịch không hoạt động vì nghệ thuật...và
cuối cùng, với tuổi tác, họ bình thản từ giã ánh đèn
sân khấu, chấp nhận cuộc sống giản đơn, bùi ngùi
nhìn lại những kỷ niệm sáng ngời trong quá khứ. Nhưng
họ luôn ở bên nhau, luôn luôn hạnh phúc vì người này
chỉ sống cho người kia. Và ngược lại.
*
Là
những diễn viên tài hoa nên mỗi buổi tối họ đều
chuẩn bị cho chính mình vai diễn, cố thể hiện thật
xuất sắc vở kịch cuối cùng.
“
Cái
chết của chúng mình. Sự chia lìa sẽ bất ngờ là điều
không thể tránh khỏi. Nhưng người nào đi trước sẽ
không phải hứng chịu nỗi cô đơn ở thế giới bên
kia”.
Ông
thường đi lập lại rất nhiều lần:“
Ước muốn lớn nhất là chúng ta có thể chết cùng một
lúc, nhưng dễ gì Chúa ban cho ta ân sủng này!”
Nhưng,
ông đã lầm...
Vài
tháng trôi qua. Và chỉ có vài hàng trên một tờ báo.
Trong
lúc ngủ trái tim mệt mỏi của bà đã vĩnh viễn ngừng
đập. Và ông, bất thình lình thức giấc, tin là còn có
thể cứu bà, ông lao tới chụp ống điện thoại để
gọi xe cấp cứu...nhưng đã không kịp nữa. Trái tim của
ông cũng ngừng đập vì đau đớn, nó chỉ cho ông một
tích tắc thời gian để đưa cánh tay nắm lấy tay bà.
Sự
việc chỉ xảy ra trong tích tắc.
SaiGon 8/2011