Việt Văn Mới
Việt Văn Mới

Bridal Veil Falls Niagara






CÓ GÌ QUAN TRỌNG KHÔNG ?




L úc con tàu Maid of the Mist tiến vào vùng trắng xóa mịt mùng bọt nước trong tiếng thác đổ ầm ầm vang rền như sấm, Phan đã ngữa mặt, để cho nước tha hồ xối xả, tung tóe. Cả người anh, dù đã mặc áo mưa, vẫn ướt sũng. Tàu vừa ra khỏi lòng thác, Phan vuốt mặt. Hít một hơi thở sâu. Mở mắt ra, bỗng thấy đôi mắt chị Nhàn buồn hun hút thoắt hiện ra giữa cầu vồng rực rỡ sắc màu. Cũng như vậy, lúc đi bộ qua Cave of Winds, leo ra bậc thang chênh vênh, đứng lặng yên trên bờ vực nhìn xuống dòng thác, Phan vẫn cứ nhìn thấy đôi mắt chị hun hút buồn trong màn bụi nước lấp lánh.

Ngày cuối cùng, Phan lang thang trên Goat Island. Phan đi, cứ đi và đi, men theo dòng chảy của sông, anh đến thác Bridal Veil Falls. Đầu óc trống rỗng, Phan ngắm nhìn dòng thác cuồn cuộn, ào ào tuôn đổ, tung tẩy bọt lấp lóa như dát bạc trong nắng.

Phan đi, cứ đi, và đi. Cúi đầu mải mê nhìn bóng mình đổ xuống lúc dài lúc ngắn, có lúc biến mất, rồi lại đổ dài ra.

Phan đi, cứ đi, đi đến mệt nhoài. Một cậu bé chạy ngược về phía anh đang háo hức thổi ra những chùm bong bóng xà phòng lung linh sắc màu. Phan đăm đăm nhìn những chiếc bong bóng từ từ vỡ ra, tan biến.

Chợt cảm thấy kiệt sức, Phan nằm dài ra trên thảm cỏ, nhắm mắt lắng nghe tiếng thác ì ầm.

Cảm giác đìu hiu trống vắng xâm chiếm tận từng ngõ ngách sâu thẳm trong tâm hồn anh.

Cảm giác nhớ nhớ quên quên điều gì mà chưa nghĩ ra cứ đeo bám, ám ảnh anh.

Và đêm đó, đêm cuối cùng của chuyến đi, Phan mệt lữ.Trong giấc ngủ chập chờn, Phan thấy mình cầm tay chị Nhàn, bàn tay chị nhỏ, khô và lạnh. Rồi, chị ngước lên nhìn Phan. Phan bắt gặp ánh mắt chị, hun hút buồn. Phan muốn nói với chị Nhàn nhiều chuyện nhưng không thể. Chị cứ im lặng nhìn Phan trong khi Phan cố gắng một cách tuyệt vọng bằng tiếng ú ớ.

Bỗng chị thoắt biến mất. Hình ảnh cuối cùng đọng lại khi giấc mơ qua đi vẫn là ánh mắt chị, hun hút buồn, buồn đến đau đớn lòng khiến Phan muốn khóc.

Thoát khỏi giấc mơ, Phan thở mạnh. Nhưng kìa! Trước mắt anh, một bóng đen đang đứng yên ngay khung cửa sổ mở ra phía thác nước mà Phan đã quên kéo rèm che. Trăng bàng bạc, hư ảo bên ngoài hắt chênh chếch vào phòng thứ ánh sáng đầy ma mị. Bóng đen vẫn đứng yên lặng, quay lưng về phía Phan. Đó là bóng dáng người đàn ông to lớn, tấm lưng rộng với mái tóc gợn sóng phủ kín gáy. Anh mở to mắt nhìn. Bóng đen vẫn im sững như bức tượng đã được tạc cứng vào khung cửa sổ tự kiếp nào, ngay trước mắt Phan, cách chỗ anh nằm chừng vài mét. Bóng đen im lìm trong đêm tĩnh lặng trông như đang chìm đắm trong nỗi cô đơn sâu thẳm của phận người.

Rồi khi kịp định thần, Phan chợt hiểu: Bóng ma. Anh vội kéo chăn trùm kín đầu. Không biết bao lâu sau đó Phan thiếp đi trong âm thanh rì rào đều đều thác Niagara vọng đến.

Đó là đêm thứ sáu, cũng là đêm cuối cùng của Phan trong căn phòng có trần nhà được sơn phủ bức tranh vẽ bầu trời màu xanh nữa đêm, lác đác mấy ngôi sao khuya lung linh hiu hắt.


*


Hôm Phan lên mạng chọn thuê ngôi biệt thự thênh thang đó, Sara ngạc nhiên hỏi tại sao. Phan chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Sara không nói gì thêm. Cô hiểu lúc nầy, hơn bao giờ hết, hãy để yên cho Phan muốn làm gì tùy thích, dù Sara thấy chồng mình quá điên rồ. Cuối cùng cô cũng ráng đùa cho anh vui: “Wow! Trông như một tòa lâu đài trong câu chuyện cổ tích! Ô ồ! Có tới sáu phòng ngủ đấy. Mỗi đêm anh sẽ ngủ một phòng nhé. Sẽ rất thú vị đấy.”

Đó là một trong số rất ít những biệt thự cổ kính, xinh đẹp, sang trọng và khá đắt tiền ở Niagara Falls. Trên trang mạng, chủ nhân cho biết ngôi biệt thự nầy được xây dựng vào năm 1912, đã từng qua nhiều chủ, đã từng bị hoang phế trong một thời gian dài. Dù sao, khi người chủ cuối cùng bước vào, tất cả các phòng vẫn còn những chùm đèn bằng đồng, và sàn gỗ còn khá tốt. Chủ nhân đã sửa sang lại và vẫn giữ nguyên kiến trúc ban đầu. Điều đặc biệt nhất đã lôi cuốn sự chú ý của Phan ngay khi nhìn thấy là vẻ đẹp hoang dã đầy bí ẩn trên trên các vách tường cao chằng chịt dây leo xanh ngợp, điểm xuyết những bông hoa dại nhỏ xíu màu hồng xen lẫn màu vàng. Chỗ mái hiên tắm nắng phía đông, một giàn nho xanh tươi mượt mà đong đưa những chùm nho tím thẫm, lúc lỉu, mọng nước. Vài người khách thuê nhà trước đó có để lại comment, rằng ngôi biệt thự chỉ cách thác Niagara có vài block đường, nên đêm đêm có thể nghe tiếng thác đổ ầm ào, rì rào vọng lại.

Lúc Phan vừa bước xuống phi trường Buffalo Niagara thì Sara gọi. Phan hỏi:

- Có gì quan trọng không?

Sara cười khúc khích:

- Quan trọng lắm đấy! Em muốn biết anh đã đến nơi chưa?

- Anh vừa đến. Cám ơn em.

- Anh đang làm gì?

- Chuẩn bị kêu taxi về biệt thự. Nhớ cẩn trọng trong mọi việc em nhé. Chăm sóc Nicky chu đáo nhé. Thôi, bye em.

Ừm! Có cái gì đó quen quen trong cuộc nói chuyện với Sara vừa rồi. Cái gì nhỉ? Phan chau mày. Cố vắt óc tìm kiếm.

Cái gì quen quen? Bỗng dưng anh cảm thấy khó thở, ngực như bị đè nặng- cảm giác in hệt lúc nhân viên tang lễ đẩy chiếc quan tài vào hầm, rồi chỉ cái nút, ra hiệu cho anh bấm, như đã quy định. Phan chợt nhớ, vài phút sau đó, anh đã bước ra ngoài. Hít thở sâu. Lơ đãng nhìn quanh. Và vô tình nhìn thấy làn khói trắng mỏng mảnh nhẹ thênh bay ra từ ống khói của nhà hỏa thiêu, loãng dần rồi tan biến trong bầu trời mênh mang nắng xế có vài dải mây trắng lững lờ trôi.

Rồi ngay ngày hôm sau, Phan quyết định sẽ một mình. Chỉ một mình thôi. Đi đâu đó. Xa thật xa. Chỉ một mình thôi, không làm gì hết. Phan thấy mình cần có khoảng lặng để suy nghĩ, nhận diện cái gì đó. Cái gì đó hãy còn mơ hồ đang ám ảnh anh, vây phủ anh, giăng kín anh một cách nhẹ nhàng, mềm mại và kết dính như những sợi tơ nhện.

Nên Phan nói với Sara, em à, anh cần đi đâu đó chừng tuần lễ chẳng hạn, xa thật xa. Sara đã ôm chặt anh, giọng cảm thông và yêu thương, em hiểu em hiểu. Anh cứ yên tâm, em và con sẽ OK.

Và nơi xa thật xa đó là thác Niagara kỳ vỹ. Cách nơi anh ở chừng sáu tiếng đồng hồ bay.


**


Chưa bao giờ Phan ở một mình trong một khung cảnh, tình huống như thế nầy. Anh quyết định sẽ tự nấu nướng cho mình trong những ngày ở đây. Căn bếp được trang bị rất đầy đủ mọi thứ. Thậm chí có cả chai tương ớt Sriracha của Huy Fong... Ngồi chỗ bàn ăn, nhấm nháp ly cà phê, Phan thả mắt ra ngoài khung cửa kính. Bầu trời xanh biếc. Nắng mùa hạ hanh vàng ấm áp chảy tràn trên khu vườn ngập sắc màu của nhiều loài hoa. Có bầy chim đang lích chích chuyền cành. Có đàn bướm đang rập rờn bay lượn.

Ôi! Nếu chị Nhàn được đến đây, chắc chị sẽ vui thích lắm. Tại sao Phan không nghĩ đến điều nầy khi chị còn sống? Chị cùng vợ chồng anh và bé Nicky qua một kỳ nghỉ ở đây?

Kìa! Chỗ mé tường râm mát bóng thông, một đôi chipmunk đang thi nhau thoăn thoắt leo lên leo xuống trên các cành cây. Chị Nhàn mà ở đây, hẳn chị sẽ lấy một nắm cereal hay trái cây đem ra cho chúng ăn. Đó là một trong những thú vui của chị mà Phan đã thuộc lòng suốt thời gian còn ở bên chị.

Phan nhớ những lần ghé thăm chị, chị mừng rỡ khôn xiết, lăng xăng chạy tới chạy lui, mở tủ lạnh lôi thức ăn thức uống ra đầy bàn.

- Chị khỏe không?

Chị cười ha hả, giọng đùa vui:

- Chị “khẻo”. Còn em? Ráng bỏ thuốc lá em nhé!

- Dạ... em vẫn “ khẻo”

- Còn thuốc lá?

- Ừm...

- Thôi, em lớn rồi. Chị không nhắc nữa (nói vậy nhưng chị vẫn nhắc mỗi khi gặp Phan)

- Bé Nicky vẫn học giỏi chứ? Sara khỏe không? Em vẫn nói tiếng Việt với Nicky đó chứ?

- Dạ...

- Phan à, ráng nói tiếng Việt với cháu Nicky nghen em. Mình là người Việt. Và dòng máu Việt vẫn đang luân lưu trong Nicky.

- Dạ…

Cứ chừng đó.

Thường thăm chị khoảng mươi phút Phan ra về.

Hồi đầu chị còn cố trì kéo Phan ở lại thêm. Nhưng dần dần chị chỉ lặng lẽ đứng dậy tiễn Phan ra cửa. Thỉnh thoảng Phan ngoái lại, thấy chị vẫn đứng đó vẫy tay tạm biệt với nụ cười ấm áp yêu thương. Phan biết chị Nhàn yêu thương anh hết mực. Cha mẹ mất sớm, nhà chỉ có hai chị em.

Ừm, sao ngày đó chị Nhàn không chịu lấy anh Long? Phan hãy còn nhớ anh Long đến thăm chị mỗi cuối tuần, và không bao giờ quên đem quà cho Phan. Tại sao?

Đã vài lần, Phan nói đến việc chị Nhàn không nên ở một mình, nhưng chị đều gạt phăng ngay lập tức.

Khi người ở căn hộ bên cạnh tò mò vì đã nhiều ngày không thấy chị Nhàn mở cửa ra balcony tưới hoa- một dấu hiệu bất thường- đã gọi Phan.

Rồi, sau đó, những gì cần phải làm, Phan đã làm.

Chị Nhàn, giờ chỉ là một dúm tro màu xam xám, sẽ được đưa ra biển, như ước nguyện của chị.


**


Ngày đầu tiên trong ngôi biệt thự, Phan tò mò đi khắp ngõ ngách. Anh bị lôi cuốn bởi vẻ cổ kính, quý tộc, sang trọng, bí ẩn và trầm mặc của mọi thứ. Mỗi một không gian, dù rất nhỏ, đều có tính cách riêng, vẻ đẹp riêng. Đâu đó phảng phất mùi gỗ cũ. Đâu đó thấp thoáng hình ảnh mơ hồ và vang vọng âm thanh của quá khứ. Tiếng cười đùa trẻ thơ, tiếng rì rầm trò chuyện của người lớn, tiếng reo vui của hạnh phúc, tiếng thở dài của nỗi buồn. Giờ họ đang ở nơi nao?

Hai cầu thang dẫn lên lầu với những bậc thang đều lót thảm màu rượu vang đỏ có vẻ âm u hơn với chân dung các vị tổng thống Mỹ George Washington, Abraham Lincoln, Franklin D. Roosevelt được treo dọc theo tường. Nếu chị Nhàn ở đây, chị sẽ ngắm nhìn rất kỹ từng chi tiết của các bức tranh. Chị sẽ xem xét cách pha màu, tìm tòi độ sáng tối, góc nhìn,…

Phòng thư viện chứa đầy sách. Nhiều cuốn sách giấy đã ố vàng, âm thầm tỏa ra mùi hương giấy cũ, mùi hương quen thuộc trong trí nhớ Phan. Ồ, đó là mùi hương đầy quyến rũ trong tủ sách cao ngất của chị Nhàn. Tủ sách mà chị đã nâng niu cất giữ như vật báu của đời chị. Là niềm vui, là hạnh phúc của đời chị. Tủ sách mà ngày xưa khi còn học tiểu học và trung học, Phan đã say mê ngốn ngấu mỗi khi xong homework. Nhất là những chiều chị Nhàn đi làm chưa về, Phan vùi đầu trong trang sách đến nỗi quên cả đói. Nhờ sách của chị, vốn tiếng Việt của Phan được đắp bồi tươi tốt. Mấy lần chuyển nhà, vài đồ đạc phải đem tặng Goodwill vì chỗ ở mới chật hẹp, riêng với sách, dù chỉ một cuốn sách cũ kỹ, chị vẫn đem theo.

Phan chợt nhớ những câu đối thoại với chị Nhàn qua điện thoại:

- Phan đang làm gì đó? Có thể nói chuyện với chị năm phút được không?

- Ồ, em đang bận lắm. Ba phút chị nhé. Có gì quan trọng không chị?

- À… chị muốn hỏi em khỏe không?

- Dạ em vẫn “khẻo” mà. Thôi chị nhé. Em phải làm việc đây.

Hoặc:

- Phan nghỉ trưa chưa? Cho chị ba phút được không?

- Có gì quan trọng không chị?

- À… chỉ là... mà thôi, em ăn trưa đi. Không có gì quan trọng đâu em.

- OK, bye chị.

Hoặc:

- Phan tới sở rồi hả?

- Dạ em vừa vào parking. Có gì quan trọng không chị?

- Ồ… Mà... em có thể nói chuyện với chị vài phút trước khi vào văn phòng được không?

- Có gì quan trọng lắm hả chị?

- Không ... Mà thôi… Bye em.

Hoặc:

- Phan rời sở đó hả em?

- Dạ.

- Em đang đi bộ ra parking phải không?

- Đúng rồi.

- Nói chuyện với chị chút được không?

- Có gì quan trọng không chị?

- Không… Chỉ là... Ủa, em lên xe rồi đó hả? Thôi về nhà đi, lái xe cẩn thận em nhé!

- Dạ. Bye chị.

Dạ chị ơi! Bye chị. Phan thầm thì. Không biết cố ý hay vô tình mà đôi lần nhân câu chuyện đám tang ai đó, chị bảo, khi chị mất, chị không muốn đăng cáo phó trên báo, không muốn đông người đưa tiễn. Rằng chị muốn quan tài được đóng kín để không ai phải nhìn thấy tấm thân cát bụi của chị. Hãy để mọi người chỉ nhìn chị qua bức ảnh chị đang mỉm cười. Rằng đừng nhận tiền phúng điếu, đừng nhận hoa. Chị không muốn mắc nợ trần gian. Rồi cũng đừng đặt chị lên bàn thờ. Hãy để không gian đó cho người sống. Ai thương chị, hãy giữ hình ảnh chị trong trái tim.

Làn khói trắng mỏng mảnh nhẹ thênh thoát ra từ ống khói nhà hỏa thiêu, loãng dần trong bầu trời cao vời vợi; và dúm tro xam xám bỗng hiện ra rất rõ nét trong trí nhớ Phan.


***


Trên chuyến bay trở về nhà sau những ngày một mình lang thang ở Niagara, Phan ngủ mê mệt. Mộng mị chập chờn, Phan thấy Sara và Nicky nằm co rúm giữa căn phòng ngủ thênh thang lạnh lẽo trong căn nhà nguy nga tráng lệ bề thế gần biển- căn nhà anh đã mua hơn triệu đô la, là mơ ước và niềm tự hào của anh.

Mộng mị cứ chập chờn chập chờn, Phan mệt nhoài mệt nhoài. Máy bay hạ cánh, Phan tỉnh dậy. Lòng anh chợt nhẹ nhàng ấm áp khi hình dung lát nữa đây, anh sẽ lao vào nhà, nơi có hai người yêu thương thân thiết nhất của anh giữa đất trời bao la, giữa cõi nhân gian mênh mông nầy.

Chiều đó, Anita, chủ ngôi biệt thự, gọi cho Phan, nói anh đã để quên chiếc khăn quàng cổ. Bà ấy muốn gửi qua bưu điện cho Phan. Cảm thấy ái ngại nhưng Phan sực nhớ đó là chiếc khăn quàng chị Nhàn đã đan cho anh trong mùa đông vừa qua nên anh đồng ý với đề nghị của bà. Nhân tiện, Phan kể về bóng ma. Anita nhất định không tin. Bà quả quyết, đã rất nhiều người thuê ngôi biệt thự, thậm chí có gia đình ở cả tháng mà chẳng ai thấy bóng ma nào. Phan không tranh cãi, chỉ im lặng nghe bà thao thao thao bất tuyệt. Tuy nhiên, trước khi chào tạm biệt, Phan nhỏ nhẹ nói với Anita rằng anh sẽ không để lại comment về bóng ma trên trang nhà của bà.

Tuần lễ sau, trong gói bưu kiện Anita gửi về, cùng với chiếc khăn quàng, Phan cũng nhận được phong thư Anita viết tay: “Quả thật chưa ai kể về bóng ma, nhưng tôi nghĩ có thể đó là người chủ đầu tiên của ngôi biệt thự. Nghe đâu ông ấy đã dồn tất cả công sức, thời gian, tiền bạc cho ngôi biệt thự. Nghe đâu ông ấy bị viêm phổi và đã chết cô đơn trong căn phòng mà bạn đã ngủ. Đó là mùa đông năm 1936.” Anita còn viết thêm bên dưới, rằng nếu thích Phan cứ để lại comment về bóng ma, biết đâu ngôi biệt thự của bà càng đông khách hơn vì sẽ gợi sự tò mò, hứng thú.


(California, 2017)