R
ời Long Xuyên , nhà Bằng dọn về Sài gòn ngay sau khi dứt chiến tranh. Cha Bằng khi ấy trạc tứ tuần , thất bại trong sự nghiệp nên ông chỉ mua đủ cho gia đình một căn nhà nhỏ ven rạch bãi bồi ven rạch kinh Tắc rỗi , huyện Nhà bè .
Căn nhà họ ở nhỏ và khá tồi tàn , mỗi ngày khi đi học phải đi rất xa vì lúc ấy Bằng chuyển về học ở trường Hưng Đạo ở đường Cống Quỳnh mà khi xưa phương tiện đi lại là chiếc xe đạp thô sơ hoặc xe khách bờ - rô cũ mèm của Pháp chỉnh trang lại .
Thời học sinh Bằng rất hiếu học và chịu khó , mỗi sáng dậy thật sớm ăn cơm nguội qua loa xong là đi bộ đến trường với quãng đường gần năm cây số . Trong học tập , vẫn như xưa ! Bằng vẫn nổi tiếng là một tay quậy phá nhưng học giỏi , nhưng lúc ấy nơi đây so với trường Chưởng Binh Lễ năm xưa thì khác nhiều . Bằng bị phạt thường xuyên và không được tha thứ trách nhẹ như khi xưa nữa .
Cùng lớp có một cô bạn học xinh đẹp tên là Thuỷ Tiên , bạn rất hiền và mến Bằng . Nhiều học sinh trai thời ấy cũng thích bắt chuyện với Thuỷ Tiên nhưng đều bị từ chối , nên thuở thiếu thời cho đến về sau Bằng không quên được bóng hình cô bạn học ấy . Những đêm dài mơ màng trong giấc ngủ non nớt mộng mị Bằng thường mơ thấy nàng trong vùng ký ức .
Đêm trăng ánh sáng vàng huyền diệu , thu bóng Bằng ngồi một mình bên ao nước xen lẫn trong lá dừa nghe tiếng ếch nhái thi nhau kể chuyện . Càng về khuya cái không khí mùa hè ngột ngạt , với tay vốc nước ! Một dòng mát lạnh sảng khoái tâm hồn . Bằng lại nhớ Thuỷ Tiên , và hoa thuỷ tiên với một màu trắng thuần khiết .
Buổi sáng hôm ấy Bằng đi học như thường lệ , vẫn áo sơ mi trắng quần tây xanh đến trường . Những buổi học mệt nhoài nhưng Bằng lại phấn chấn khi thấy nàng nhìn Bằng khích lệ . Cứ như thế, tình yêu giữa họ cũng phát triển hơn .Chiền về có mấy đám bạn học túm dụm nhau ngoài cổng trường chen nhau dành phô mai , xí muội ! Tiếng nói cười rôm rã . Riêng Bằng và Thuỷ Tiên vẫn đi cùng và trò chuyện
- Bằng này ! Mình học với nhau chắc chỉ hết năm nay ! Thuỷ Tiên buồn buồn
- Sao vậy ? Có chuyện à ! Bằng hỏi lại
- Mình sắp xuất cảnh ! Muộn thì cuối năm nay lên đường , sẽ xa nhau rồi Bằng nhỉ ! Thuỷ Tiên giọng cũng vậy đều và buồn .
- Vậy là khó gặp rồi ! Tôi sẽ rất nhớ Tiên . Bằng xìu mặt
- Sau này cuộc đời và hạnh phúc mình chẳng biết dưa vào đâu ! Bên xứ người bè bạn xa vắng , cả Bằng nữa ! . Mắt Thuỷ Tiên ươn ướt và đỏ , nàng sắp khóc và tôi luôn tiếng dỗ dành .
Khi đó Bằng là một học sinh mười sáu tuổi , và Bằng cũng đã hiểu được đôi chút về tình cảm nam nữ . Nhưng vẫn còn nhiều điều sâu kín hơn thì chưa biết gì , chỉ thấy nhớ nhớ thương thương . Mỗi chiều cứ trôi qua thật gọn ! Vẫn cứ bốn chân thoắt trên con đường hướng về phía chợ Cầu Muối , rồi lại cảm thấy thiếu vắng khi một mình về nhà .
Bóng cây gừa chiếu từ vầng trăng tròn rập xuống mặt đất tạo nên một hình thù lạ , Bằng lơ đễnh ngó con nước lớn , mấy con cá thòi lòi giương hai mắt lộ nhìn như giận dữ vì anh xua đuổi chúng . Chợt nghe nỗi niềm bâng khuâng ! Tâm hồn của gã trai mới lớn , mới biết nhớ ! Biết thức khuya một mình trong đêm vắng . Bao đêm trôi qua cũng cứ như thế khiến cho Bằng học được lòng kiên nhẫn đợi chờ , và cố công học tập với mộng ước về tương lai hoàn mỹ . và bài học ấy đã giúp Bằng rất nhiều cho sự thành công trong cuộc đời .
Bằng ngập ngừng đứng bên cổng nhìn vào sân trường Hưng Đạo . Hôm nay là hôm cuối cùng của lớp trước hè ! Mọi người ai nấy tất bật vui vẻ chỉ riêng Bằng cứ cảm thấy buồn . Các lớp rồi cũng đóng cửa , cảnh vắng bắt đầu dần đến khi tất cả vội vã ra về bỏ lại một sân trường vắng ngắt . cây phượng trước sân và các hàng cây hai bên hông trường cũng trổ những đài hoa hình cánh bướm . Chợt thấy Thủy Tiên vẫn còn tư lự gác tay lên chiếc cặp sách .
- Tiên này ! Mình đi ăn chè nha . Bằng đề nghị
- Ừ ! Mai nghỉ học rồi ! Buồn quá . Thủy Tiên nói nhỏ
- Bằng sẽ đến thăm Tiên mà !. Bằng nói tay vịn cây phượng
- Lần này là cuối rồi ! Tháng sau cả gia đình mình xuất cảnh ! Thủy Tiên thở dài sườn sượt
Bằng chết trân ! Tất cả như định mệnh ! Không còn nhau ư ! Mỗi kẽ mỗi nơi , đời chia biệt trong những ngày tha hương liệu có còn chăng những dấu vết ngày xưa của Bằng và Thủy Tiên . Bằng lấy tay với bứt nhẹ cọng lá trong quán chè rồi huý hoáy xé , như xé cả tâm hồn mình trước viển cảnh biệt ly . Trời hôm nay oi ả ! Cái khí hậu nóng kèm theo hơi nước xộc vào mũi Bằng , khẽ nhăn mặt bước vội sang đường . Nhà Thủy Tiên kia với cái hàng rào bông thược dược phất phơ theo gió . ………..
Hôm nay ! Cuối cùng ngày đi cũng đến . nén lòng ! Bằng đến nhà Thủy Tiên thật sớm . Cả nhà đang vội vã xếp dọn hành lý , riêng Thủy Tiên vẫn thu lu trong góc nhà và chỉ đứng lên khi thấy Bằng đến . Nước mắt bắt đầu rơi sau một đêm dài chịu đựng . Thuỷ Tiên khóc thật lâu ! Như chưa hề được khóc ! Chưa hề đau khổ và đau đớn trước buổi biệt ly ! Không biết bao giờ gặp lại . Buổi chiều trên sân bay Tân sơn nhất thật rộn rịp , người đi kẻ đến quần áo sang trọng . Tiếng máy bay chuyên cơ ù ù đáp xuống , bay lên gây nên một cảm giác xa xôi .
Bằng khoanh tay đứng yên một chỗ nhưng tâm hồn dậy sóng ! Mai sẽ không còn gặp Thuỷ Tiên nữa ! Từng ngày qua trên đường về không còn thấy nhau . Nghe hoang vắng trong lòng , bấc giác Bằng thở dài ngao ngán cho số phận , số kiếp con người ly hợp .
- Tiên này ! Mai chắc đến nơi , nhớ gửi thư nghe , đừng buồn nữa ! Vui chút đi vì nếu như còn duyên chúng mình thế nào cũng gặp lại . Bằng tuy nói thế nhưng đôi mắt cũng đỏ long lanh theo sự dồn nén của mình .
- Ở lại cho Tiên lời từ giã mấy bạn nghe , Bằng nhớ giữ gìn sức khoẻ , ráng học để đạt thành sự nghiệp , Tiên sẽ luôn nhớ Bằng mà ! .
Thuỷ Tiên nói đến đây rồi gục đầu vào vai Bằng khóc như mưa . Bầu không khí ngột ngạt trôi qua , sau khi cách ly kiểm tra hành lý gia đình Thuỷ Tiên cũng vào sâu trong sân ga . Chuyến bay đến tất cả lên máy bay , những cái ngoắt tay từ giã của nhiều người trong khuôn mặt vừa buồn bã , đăm chiêu , hớn hở .
Ra về trên chuyến xe buýt đông người , Bằng lặng lẽ hồi tưởng từng dòng lưu niệm , chợt nhớ Thuỷ Tiên ! Loài hoa thuỷ tiên của lòng ! Chợt thương tiếc dâng cao , rồi lẩm bẩm :”giá mà Tiên không đi xa nhỉ !” … . .
ooo00ooo