Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      



ĐẾM TUỔI MẸ XƯA

Xưa tết nhớ mẹ gùi mây lên núi
Bỏ cánh đồng xơ xác rạ mùa đông
Mây núi trắng màu hư không rất lạ
Tựa tuổi người lãng đãng bên sông
Con chim lạc giữa đại ngàn ngơ ngác
Một ta ngồi đợi búp quỳnh khuya
Gội tóc mình hạt sương bay lạnh lẽo
Thương ngoài kia trời lất phất cơn mưa
Là xuân về lòng rộn ràng muôn thuở
Nắng biển dòn bởi mặn sóng khơi xa
Nhớ mẹ ta gánh đời theo chiếc bóng
Ta về đây như đứa trẻ đang già.

NHỚ ...

Ngỡ ngàng mây phiêu lãng
Cỏ dại sớm mai xuân
Đất trời như gần lại
Mà sao nắng bâng khuâng
Bờ sông trăng huyễn mộng
Để lờ lững nỗi niềm
Đò ngang nay đâu nữa
Áo trắng buồn dáng em
Biển chờ hong tóc rối
Thao thức sóng bạc đầu
Chuyện ngày xưa chợt nhớ
Giọt sương rớt nghe đau.



VVM.25.01.2024.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .