K hi không có kẻ buộc miệng thốt lên:” Trời, sao đẹp thế!”. Chẳng biết gã ta có phải là tay ba phải? Mùa nào cũng đẹp cả. Đông hạ nghịch chiều, xuân thu trái hướng, không lẽ gã không biết hay là biết như không biết? Mùa nào cũng yêu em.
Nắng hạ lung linh, nắng tràn ngập chan hòa, nắng mơn man biếc lá, nắng tràn trề năng lượng thậm chí nắng chói chang khiến người ta mệt cả thân người, ấy vậy mà gã vẫn thấy đẹp thì kể cũng lạ đời! Nếu xuân hoa hương sắc hay thu vàng lá bay thì đẹp là đương nhiên, đằng này đông tuyết băng giá, hạ rực nắng hè mà cũng đẹp nốt thì thật tình khó hiểu nổi! Nắng hạ nhuộm vàng đồng quê phố thị, cuộc sống dường như tăng trưởng đến cực đại, xã hội con người như hệt một tổ ong, vô cùng rộn ràng và náo nhiệt. Có đôi khi gã tự hỏi lòng mình:” Con người cứ quần quật mưu sinh kiếm tiền để chi tiêu, ăn, mặc, ở, nghỉ ngơi rồi lại kiếm tiền, đời chỉ có nhiêu đó thôi sao? Nếu vậy thì quay vòng như cỗ máy hay sống cứ như con vât cứ tranh ăn, tranh ở...thế thì có khác gì nhau?”. Câu hỏi không lời đáp, mà biết đáp thế nào đây? Đời mà!
“Mùa hạ năm nay anh sẽ đưa em về phố thị...” Lời của bản nhạc Bolero văng vẳng bên tai, ừ, thì phố thị hào hoa, phố thị đầy phấn son và áo quần, phố thị nhiều nam thanh nữ tú, phố thị quyến rũ lắm em ơi! Những đam mê của phố thị khó mà cưỡng lại nổi, có mấy ai cưỡng lại được? Phố thị sẽ đưa tiếng ca và nhan sắc của em lên đài danh vọng nhưng phố thị cũng tàn nhẫn đến khó ngờ, sẵn sàng nhấn em xuống tận đáy đời.
Phố thị đêm mùa hạ với những trận vui đến tàn canh. Em sẽ về lại trong hình hài nào? Sao bằng thơ thới thiên nhiên với đồng nội cỏ hoa. Ta sẽ tết vòng cho em đội đầu. Em tung tăng trên thảm cỏ đồng xanh đầy bướm hoa. Ta sẽ múc nước rửa gót chân son, sẽ rải cánh hoa mỗi bước em qua. Mùa hạ đồng quê tràn nắng gió, có tiếng chim ca, có nước nguồn tươi mát, có cả cung trời không vướng bận buộc ràng.
Mùa hạ nào ta đã yêu em, để rồi mùa hạ nay nằm trên cỏ bình nguyên mà hồn dậy sóng tương tư thương nhớ. Mùa hạ mai này biết có còn cơ hội tương phùng? Em như cánh hoa rơi, tôi như áng mây lơ lửng giữa hư không, biết đâu nguồn cội, biết đâu bến bờ, thời gian tụ tán vô kỳ.
“Mùa hạ ơi! Anh thương em mấy mùa hạ rồi...” bản nhạc Bolero vẫn tha thiết nỉ non, người ta bảo nhạc Bolero là nhạc sến, sến nhưng sao vẫn lay động được mấy mùa hạ rồi! Ta đã thương em mấy mùa hạ cũ và sẽ còn thương những mùa hạ mai này, mà đâu chỉ thương em mấy mùa hạ, ta thương em suốt cả bốn mùa.