T
ôi về Pleiku vào những ngày cuối thu, tiết trời se lạnh. Các bạn đón tôi ở sân bay với bó hoa tươi thắm. Thật cảm động với những "người muôn năm cũ" đã dành cho tôi tình cảm như ngày nào. Trên đường về phố, vài giọt mưa còn rơi rớt, đọng lại trên các hố nhỏ bên lề. Tôi miên man nghĩ về một thời dĩ vãng với buồn vui lẫn lộn.
Tôi xa Pleiku từ lâu lắm, rong ruổi đường dài với số phận bềnh bồng, nổi trôi trong cuộc sống. Hôm nay đi lại con đường đến trường khi xưa có rất nhiều thay đổi nhưng trong tôi vẫn còn nguyên hình ảnh truở ấy. Con đường có hai hàng thông xanh thẳng tắp, che bóng mát, sương gió cho tà áo dài trắng với chiếc nón lá trên đầu, nô nức hay tung tăng mỗi buổi tan trường, đến lớp.
Con đường đến trường em Con đường đến trường với tuổi còn ngây thơ, hồn nhiên nhưng rất nhiều mơ ước một tương lai sáng ngời. Ngày ấy, thành phố sương mù, bụi đỏ, chúng tôi quanh năm luôn bên mình chiếc áo khoác. Mỗi lần tan học, thỉnh thoảng có vài cái đuôi theo sau, nhưng tôi chẳng mơ tưởng vì sớm vướng bận sẽ có nhiều trở ngại cho việc học hành
Con đường nhiều ước mơ Con đường đến trường có nhiều cây Phượng. Màu hoa đỏ rực, xác rụng khắp cả sân trường, trên các lối đi tô thắm thêm cho đôi gót, thêm sức cho việc học tập. Lúc này là những ngày chuẩn bị kỳ thi, mùa chia tay sắp đến.Chúng tôi thường trao cho nhau tập lưu bút, có bạn còn ép cành hoa phượng và vài dòng cảm nhận đầy cảm xúc. Rồi một buổi sáng mưa nhè nhẹ, anh tiễn tôi ra bến xe với hy vọng, thành công cho một kỳ thi tốt nghiệp. Có ngờ đâu... đó là lần cuối
.
Con đường hoa phượng nở Tôi về với sắc trời dịu mát của những ngày chớm đông, Thời tiết hanh khô, se lạnh vào buổi sớm mai hay chiều hôm. Lòng tôi xốn xang, hồi tưởng lại thời cắp sách. Tôi cũng trở lại những nơi mà có lúc trốn học rong chơi. Tôi đi dọc theo con đường đất đỏ, qua suối Đá và cánh đồng lúa xanh rì, chúng tôi đặt tên "Thung lũng Tình yêu". Từng thảm vàng rực rỡ của dã quỳ hòa quyện với hoa ngũ sắc, màu của những trái cá phê vừa chín tới cùng muôn sắc màu các loại hoa dại khác, tạo nên một vùng sinh thái lãng mạn, nên thơ.
Bên kia đồi là Phi trường Cù Hanh. Mỗi chiều từng chiếc máy bay lên xuống. Tôi liên tưởng ngày mai tôi sẽ về nơi tôi đang sống trên một chuyến bay. Lòng tôi nghẹn ngào khi phải xa nơi có nhiều kỷ niệm đẹp và nỗi buồn mênh mông
..
Ngậm ngùi khi trở lại
Hai hàng thông xanh ngát
Rợp - nghiêng che bóng mát
Tung tăng tan học về
Qua bao mùa mưa nắng
Những buồn vui thầm lặng
Cùng thương nhớ đợi chờ
Đỏ khắp cả lối đi
Mùa hè nào chia ly
Rồi xa nhau mãi mãi
Nỗi trống vắng cô đơn
Bóng anh hoài xa vắng
Lặng lẽ con đường này