Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      

LÒNG LANG DẠ THÚ



Nguyên bản của J.F.Suter


                            “Gã giết người một cách âu yếm…”


M ấy bữa trước tôi đau quá, đau khắp mình mẩy, chỉ hơi cựa quậy cũng cảm thấy đau. Những cơn đau liên miên làm tôi chẳng còn biết trời trăng gì cả, chỉ biết rằng mình đang đau, rất đau. Hôm nay so với mấy bữa đó, tôi đã bớt nhiều nhưng vẫn còn rất mệt. Nhưng, dù sao đi nữa, bằng cách này hay cách khác, TÔI CẦN PHẢI KHỎE LẠI, TÔI NHẤT ĐỊNH PHẢI KHỎE LẠI, VÀ TÔI TIN RẰNG TÔI SẼ KHỎE LẠI.

“Ông Shaw ạ, bà nhà sẽ dần dần bình phục, không đến nỗi nào đâu. Nhưng ông biết đấy! Trong ca vừa qua, đành phải lựa chọn hoặc là bà, hoặc là cháu bé. Hôm nay bà đã khá hơn. Chúng tôi đã làm hết sức mình, còn việc bà còn yếu và mệt thì đành chịu bó tay; cần cho bà thời gian để hồi phục.”

“Dạ thưa bác sĩ tôi hiểu, và xin đa tạ bác sĩ. Tôi chẳng có ước muốn nào hơn là thấy nhà tôi bình phục.”

Có lẽ tôi nên mở mắt ra một tí cho tỉnh táo; tôi biết là Jeff chưa lại, nhưng giờ thì tôi đã quen quen với căn phòng trắng toát này. Tôi không còn muốn chết nữa, mặc dù các bác sĩ đã không cứu được con tôi. Khi hay tin bác sĩ không cứu được cháu, tôi đau đớn đến cùng cực và chỉ muốn được chết ngay. Chẳng có sức mạnh nào chế ngự nổi những niềm đau như vậy. Nhưng giờ thì TÔI NHẤT QUYẾT PHẢI BÌNH PHỤC.

“Ông đã cho bà nhà hay là không cứu được cháu bé chưa?”

“Thưa bác sĩ rồi. Lúc đầu nhà tôi đau đớn lắm, sau thấy tôi nói cháu là cháu gái, nhà tôi hơi dịu nỗi đau mặc dầu… mặc dầu thảm họa đã xảy ra!”

Rồi, nỗi đau đang lui dần, và đời đang từ từ đẹp lại. Căn phòng của tôi chan hòa ánh nắng. Ôi, nhiều hoa đẹp quá! Tôi không biết Jeff có…”

“Ông đã cho bà nhà biết là cháu đã được chôn cất chưa?”

“Thưa chưa, nhưng nếu bác sĩ biết chắc hôm nay nhà tôi đã khỏe hơn, thì tôi sẽ cho nhà tôi hay.”

“Ông có nghĩ rằng bà nhà sẽ trách cứ ông vì đã quá vội vã?”

“Jessie là người rất trầm tĩnh và hiểu biết, cô ấy sẽ thông cảm thôi. Và nếu bác sĩ không cho là tôi là kẻ quá chủ quan, tôi xin thưa với bác sĩ là hai chúng tôi rất yêu thương nhau.”

Tôi tin rằng Jeff luôn luôn hành động cách tốt đẹp và hợp lý nhất. Nhưng nếu nó – con nhỏ - sống được đến lúc tôi được thấy nó thì thích biết mấy. Mà tôi ở đây bao lâu rồi? Mà Jeff đâu rồi? Liệu chàng có chịu làm như lời tôi xin chàng làm không? Chàng có đến sở làm để không phương hại tới việc làm của chàng không? Việc làm mà chàng rất coi trọng? ÔI TÔI YÊU CHÀNG VÔ CÙNG VÀ TÔI THẬT SỰ MUỐN SINH CHO CHÀNG NHỮNG ĐƯA CON XINH ĐẸP!

“Ông Shaw ạ, có lẽ thay vì để tôi nói, ông nên đích thân nói với bà nhà những vấn đề còn lại. Bà nhà có thể tin tưởng hơn nếu những lời nói đó do một người thân của bà nói ra. Đôi lúc, có những bệnh nhân ít tin vào bác sĩ hơn là tin ở chính họ.”

“Việc này chẳng phải là một chuyện dễ làm.”

Tôi tin là trong tương lai các cháu sẽ đẹp như Jeff. Tôi thực sự không đến nỗi xấu, nhưng chỉ là một phụ nữ có sắc đẹp rất tầm thường, phải, rất tầm thường! Mỗi khi đi chung, chính nhờ Jeff mà chúng tôi trở thành một cặp trông dễ thương, và đây cũng là MỘT TRONG NHỮNG LÝ DO KHIẾN AI NẤY ĐỀU CHO RẰNG CHÀNG YÊU TÔI CHỈ VÌ TIỀN! Nhưng chính chàng đã từ chối không chịu để tôi giúp đỡ chàng mà. Chàng rất có óc tự lập và lao đầu vào làm việc để điều hành cái cửa hàng bán dụng cụ thể thao của chúng tôi, trong khi, nếu không muốn, cả hai chúng tôi thực sự chẳng cần phải làm lụng gì cho mệt! VÌ CHÀNG TÔI PHẢI BÌNH PHỤC, VÀ TÔI SẼ BÌNH PHỤC!

“Ông Shaw ạ, dễ hay không thì ông cũng phải nói cho bà nhà biết. chính từ ông nói với bà là tốt hơn cả. Trong ca sinh nở khó khăn vừa qua chúng tôi khám phá ra rằng bà nhà có một u ác tính ở ngay tử cung, do đó bà ta CHỚ NÊN BAO GIỜ ĐỂ LẠI MANG BẦU NỮA VÌ NẾU LẠI CÓ THÌ KHÓ MÀ GIỮ ĐƯỢC TÍNH MẠNG. KHÔNG THỂ ĐỂ MỘT NHẦM LẪN NÀO XẢY RA, CÓ BẦU NỮA LÀ CHẾT!”

“Vâng, thưa bác sĩ, tôi xin lãnh trách nhiệm này. Như vậy, bác sĩ cũng chẳng cần nói gì với nhà tôi về chuyện này. Tôi nghĩ tôi sẽ thuyết phục được nhà tôi nghe lời và gìn giữ. Có thể tôi sẽ đưa nhà tôi đi chơi xa một thời gian cho khuây khỏa.”

Tôi hài lòng vì đã làm di chúc để lại gia sản cho Jeff từ trước lúc được đưa vào bệnh viện này. Chàng chưa hề biết gì về việc này, nhưng chàng cũng chẳng cần phải biết vì không cần thiết, tôi thật sự vui mừng, chàng đã đối xử với tôi thật tốt, thật tốt, và giờ thì tôi hoàn toàn tin tưởng ở chàng.

Cánh cửa căn phòng bỗng hé mở nhẹ nhàng. Nàng từ từ quay đầu lại và một nụ cười hạnh phúc, tuy còn đượm vẻ mệt mỏi, nở rạng rỡ trên khuôn mặt hãy còn trắng bệch của nàng. Một chàng trai tóc vàng, cao lớn, vạm vỡ, thân hình đẹp như thần Apollo hiện ra nơi khung cửa.

“Anh Jeff!”

Chàng tiến lại bên giường nàng, hôn tay nàng, và nói: “Jessie thân yêu!”

Cả hai như lặng người đi trong cảm xúc yêu đương, rồi nàng nắm chặt tay chàng và thổn thức: “Jeff thân yêu, em nằm đây và suy nghĩ miên man. Người ta ở đời ai cũng gặp lúc khó khăn bệnh tật. Nhưng chúng ta sẽ vì tình yêu mà vượt qua hết mọi trở ngại. em sẽ khỏe lại và khỏi bệnh rất mau cho anh xem! RỒI HAI TA SẼ LẠI CÓ NGAY MỘT ĐỨA BÉ TRAI KHÁU KHỈNH KHÁC, CÓ NGAY, CÓ NGAY THÔI MÀ, CÀNG SỚM CÀNG TỐT, PHẢI KHÔNG ANH YÊU?”

Jeff nở một nụ cười thỏa mãn. GÃ THỰC SỰ CHỈ MONG CÓ THẾ VÀ GÃ ÂU YẾM TRẢ LỜI: “CHẮC CHẮN LÀ NHƯ VẬY ÔI EM YÊU, CHẮC CHẮN, CHẮC CHẮN MÀ!”




VVM.11.7.2023

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .