M ột buổi chiều thu nắng đẹp, trên không có những đám mây lững lờ trôi, bầu trời mát mẻ, những cơn gió heo may vội vã ùa về, trong con phố nhỏ người ta buôn bán tấp nập bỗng có tiếng la:
- Ăn cắp! ăn cắp! Ai bắt dùm tôi thằng ăn cắp Một người đàn ông khoảng trên ba mươi tuổi bán quán ăn ở nhà bên cạnh chạy ra, ông chụp vội tay cậu bé rồi nhìn sửng, đứa bé khoảng mười ba tuổi nét mặt tuấn tú, đôi mắt sáng ngời, đôi mắt ẩn chứa mội nét thông minh tìềm ẩn, trông con người cậu bé, mới nhìn qua ông đã thấy như có một mối dây tình cảm êm ái nào ràng buộc giữa ông và cậu bé, ông thả tay cậu bé ra và nhìn cậu bé với đôi mắt thương xót.. Cậu bé ngước đôi mắt thảm nảo nhìn ông như van lơn như cầu cứu, như khẩn khoảng một điều gì vời vợi xa xăm.
Còn người đàn bà bán thuốc, hai tay xỉa xói mắng nhiếc cậu bé chẳng tiếc lời, vì bà là người bị cậu bé ăn cắp thuốc, bà uất ức lắm, nỗi tức giận như có sẳn từ lâu, bây giờ bà mới có dịp tuôn ra, tưới tắm lên con người cậu bé tội nghiệp
Trong khi đó, người đàn ông trong khoảng khắc thương cảm ập đến,bỗng lòng ông chùng xuống rồi vỡ òa một cảm giác xót xa đau đớn ông nhìn đứa bé với ánh mắt triều mến thiết tha, lòng nhân từ trong ông trổi dậy. Ông nói với bà cửa hàng thuốc:
- Tôi trả tiền phần thuốc này.
Trước đôi mắt kinh ngạc của người bán thuốc, bà không ngờ ông bạn hàng xóm láng giềng của mình lại hào hoa phung phí dường này, bà nhận tiền với nỗi thắc mắc trong lòng, bà cứ suy nghĩ mãi và tự vấn lòng người, rồi tự hỏi
_ Sao trên đời này có người lại điên đến mức, cho tiền một người không thân thiết, một người xa lạ tận nơi nào ?
Cậu bé lấm lét nhìn ông như nhìn một vị cứu tinh từ nơi xa xôi nào hiện đến, cậu cảm động nước mắt ứa ra, ngỡ ngàng nhìn vị ân nhân như nhìn một ông tiên từ trên trời rơi xuống. Ông đưa cậu vào nhà và hỏi rõ ngọn nguồn, ông ôn tồn:
- Nào cháu hãy trình bày hoàn cảnh của cháu cho bác biết
- Bác ơi! Mẹ cháu hằng ngày phải có thuốc này
Cậu nói và chỉ vào chai thuốc, rồi cậu nghẹn ngào ấp úng _ Nhưng...hôm nay... nhưng hôm nay nhà cháu hết tiền mà mẹ cháu lại trở bịnh, cháu đành phải, cháu đành phải...Nếu không có thuốc này chắc mẹ cháu không còn cầm cự nỗi bác ơi! Chắc mẹ cháu chết mất bác ơi!... Cháu đã mất cha rồi, cháu không thể nào mất mẹ nữa, mẹ là điểm tưa duy nhất, là nguồn sống bao la, là những gì thiêng liêng cao quý nhất mà cháu có được trên cõi đời này, bác ơi!
Cậu bé nói xong nước mắt dàn dụa, cậu lúng túng cúi mặt xuống không dám ngước mặt lên, cậu xấu hổ lắm cậu kể:
- Nếu mẹ cháu biết được chuyện cháu làm ngày hôm nay chắc mẹ cháu chết mất bác ơi! Cháu cũng biết ăn cắp là một điều đáng phỉ nhổ, xấu xa nhưng cháu không còn cách nào khác, cháu bấm bụng làm càng, làm thiếu suy nghĩ.
Cậu nói với nét mặt đầy hối hận, với đôi mắt buồn vô hạn. Rồi cậu ngước đôi mắt đầy mơ hồ nhìn ông chủ quán, như từ nơi xa xôi nào trong tìm thức, lòng cậu ray rứt khôn cùng
Được biết cậu ăn cắp thuốc về chữa bịnh cho mẹ vì mẹ cậu đau ốm liên miên mà lần này cậu không còn tiền để mua, ông chủ quán cảm động lắm, từ trong trái tim ông trổi dậy lòng yêu thương, lòng bao dung, lòng thương cảm thiết tha, ông miên man suy nghĩ, trong lòng ông nhói lên một nỗi chua xót, ông thương cho kiếp người, ông nghĩ trời xanh sao nỡ đày đọa những cuộc sống cơ hàn, gieo bao cảnh đói rách, thiếu thốn thảm thương cho nhân loại, cho kiếp người. Ông gọi con gái lấy một ít thức ăn cho cậu, ông nhét vào túi áo cậu một ít tiền và bỏ chai thuốc vào túi nylon ông ân cần dặn dò
- Từ nay cháu thiếu gì cứ đến đây, bác sẽ cố gắng giúp cháu.
Một mối cảm xúc sâu xa thấm đẫm vào trái tim non trẻ của cậu bé, cậu nhìn ông bằng đôi mắt đầy bối rối và biết ơn. Vì nhà ông là cửa hàng bán thức ăn, từ đó thỉnh thoảng ông giúp cậu cái ăn ít thuốc về cho mẹ, từ đó ông cũng dang tay giúp đỡ mọi người cơ nhỡ, mọi người có hoàn cảnh thiếu mặc, thiếu ăn, nhịp sống cứ trôi đều đặn, đêm đêm ông ước mơ được có khả năng để giúp đỡ tất cả mọi người nghèo khó, tấm lòng nhân đạo của ông cũng được nhiều người biết đến
Ông và đứa con gái sống phẳng lặng giữa cuộc đời, nhịp sống vẫn đều đặn trôi.
Bẵng đi một thời gian, ba mươi năm sau, một hôm ông chủ quán đang bán hàng bổng bị té xỉu, đứa con gái vội đưa ông vào bệnh viện, sau đó bệnh viện chẩn đoán ông bị đột quị phải tốn kém khá nhiều tiền mới chữa trị được. Mới nghe xong cô gái đã hoảng sợ, cô lo lắng...
Cô suy nghĩ nát óc mà chẳng tim ra được khoản tiền nào để chửa bịnh cho cha, cô con gái ông trong tình trạng bế tắc đành quyết định bán đi cửa hàng mà đó là nguồn sinh sống hàng ngày của hai cha con. Cô khóc lóc thảm thiết, cô nghĩ rồi đây cha con cô sẽ sống bằng gì, khi nguồn thu nhập duy nhất bị mất, và chỗ đâu để mà ở, để che mưa, che nắng cho những ngày sắp tới. Mới nghĩ mà lòng cô đã nhói đau, đã rối bời, đã lo sợ cho ngày mai mịt mù thăm thẳm, không lối thoát. Nghĩ quanh quẩn mãi, rồi cuối cùng cô cũng phải quyết định bán nhà, bán nhà để lo thang thuốc, để chữa bịnh cho cha mà trong đó có cửa hàng cha con cô sinh sống hằng ngày, nghĩ đến nguồn sống bị cắt đứt cô đau đớn lắm, nhưng mà chữa bịnh cho cha là quan trọng, là trên hết, cô cứ miên man suy nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng cô đã quyết định
Nào ngờ đâu, điều kì diệu đã xảy ra. Cậu bé năm xưa, cậu bé mà cha cô đã cưu mang, cậu bé ăn cắp thuốc về cho mẹ chữa bịnh, cậu bé hiếu thảo, giờ đây là một bác sĩ giỏi, cậu tình nguyện chữa bịnh cho ông, cho ân nhân ngày xưa của cậu. mà không nhận bất kỳ đồng lệ phí nào.
Những năm tháng sau nầy khi cậu đã tốt nghiệp y khoa, cậu cũng âm thầm về lại chốn xưa dõi theo ân nhân, nhưng được biết ông vẫn mạnh khỏe.
Một chùm kí ức hiện về trong tâm trí cô gái, cô nhớ lại cậu bé ngày xưa, với số thuốc trên tay cậu đã vội vã chay băng băng về nhà để kịp về cứu mẹ, hình ảnh cậu bé chợt hiện về rất rõ trong trí nhớ của cô, một nỗi vui mừng lấp lánh trong tiềm thức, trong hiện tại của cô.
Giờ đây ông đang trong tình trạng mê man, bịnh tình nghiêm trọng, cậu nhìn ông nằm thiêm thiếp trên giường bịnh mà cậu xót xa, cậu nhớ mới ngày nào đây ông là một người đàn ông tráng kiện, sức khỏe dồi dào, trước tình cảnh này cậu không thể làm ngơ, cậu tình nguyện chữa bịnh cho ông. Cậu miệt mài nghiên cứu, cậu bỏ hết thời gian để chăm lo cho bệnh tình của ông chủ quán ngày xưa, vị ân nhân mà suốt cuộc đời cậu vẫn canh cánh bên lòng. Cậu nhìn ông mái tóc đã bạc phơ, sức khỏe đã mất hết, nét mặt nhăn nhúm, thân hình gầy gò tiều tụy của ông mà cậu không cầm được nỗi rưng rưng trong lòng
May mắn thay cậu đem hết sức của mình, những kiến thức cậu có, cậu đã học được ở trường, đã chữa lành bịnh cho ông chủ quán tốt bụng. Không còn niềm hân hoan nào đem lại sự vui mừng mỹ mãn đến cho cậu bằng ông chủ quán đã phục hồi, cậu đỡ ông ngồi dậy, bón thức ăn cho ông, cậu xem ông như người cha ruột của mình. Được sự chăm sóc chu đáo của một bác sĩ, ông chủ quán rất mau chóng bình phục.
Từ đây ông có thể lần hồi tìm lại sức khỏe của ngày nào, tuy tuổi của ông đã lớn, nhưng trí óc ông vẫn minh mẫn và sáng suốt, ông hy vọng một ngày gần đây ông sẽ mở lại quán ăn như xưa, ông sẽ lại được giúp đỡ những người khốn khó, khổ nghèo không nơi nương tựa. Mới nghĩ thôi ông đã thấy niềm hân hoan tràn ngập khắp cõi lòng
Ông vui mừng và nghĩ về luật nhân quả, mà người đời thường nói "Ở hiền gặp lành" ông suy gẫm và thấy cuộc đời không bất công với một ai
bao giờ, trời vẫn tựa người ngay.
(viết theo phim Thái Lan)
VVM.16.11.2021