C ứ vào cuối tháng Năm, khi tiếng ve râm ran gọi vào Hè, khi màu huyết phượng nhuộm đỏ những con đường là lúc các cô cậu hoc trò ở quê tôi nôn nao về mùa tan trường..." Khi con đường dài Phan Rang-Tháp Chàm với những hàng phượng vĩ nở thành bông cùng một lúc nỗi vui buồn nẩy nở trong tâm hồn các cô cậu học trò trường Duy Tân, trường Bồ Đề...Dòng sông Dinh sáng loáng như gương, bãi cát trắng mịn màng nóng bỏng chờ đợi những bàn chân gót đỏ như son các cô cậu học trò tình tự bên nhau trong những buổi hoàng hôn rực lửa. Măt trời chìm dưới đáy dòng sông là lúc những cơn gió mát từ mặt sông trở về, làm mát lạnh hoàng hôn chợt đổi thành màu tím sậm
Có cậu học trò vụng dại lén lút đặt một cành boa phượng trên xe đạp của cô bạn cùng lớp như một lời chia tay cuối năm học. Có cô học trò tinh tự trong đêm khuya khoắt mở trang nhật ký với cụm hoa phượng vĩ ghi vài dòng kỷ niệm của mùa chia tay...
Trang nhật ký mở rồi
Tình yêu đầu đời nho nhỏ<
Yêu anh muôn vạn thuở
Gởi chùm hoa phượng phần anh...
Nỗi băn khoăn liệu năm tới có còn học chung với nhau cùng lớp? Có người xong lớp 12 rời bỏ trường và bạn vào môt đại hoc, một phân khoa chuyên môn, hoặc đi vào quân ngũ làm nghĩa vụ quân sự của một công dân yêu nước...Liệu người còn nhớ lời nguyền mùa Hè năm nào tại 'Thiền Viện Trúc Lâm Viên Ngộ" ở bến đò Tri Thủy?
Những Ý Nhi, Oanh Trảo, Lê Thi Hữu Hạnh, Nguyễn Thanh Huyền, Vương Kim Thoa...những người bạn gái chung trường chung lớp, những mối tình đầu câm nín trong sân trường Duy Tân, Bồ Đề...mỗi mùa Hè xa nhau và mất dần vào quá khứ. Mỗi khi nhớ về trường Duy Tân, Bồ Đề với những mối tình đầu đời câm nín, như nhớ về một thiên đướng đã mất...Lòng ngẫn ngơ nhớ câu thơ ai viết :
Hè qua rồi, làm hai đứa hai nơi
Phượng vẫn cháy cả môt thời hoa lửa
Mong manh tình đầu nghiêp đời lữ thứ
Anh xa thât rồi! Phượng vẫn đỏ trời quê.. (*)
Ai đâu có ngờ mùa tan trường năm 1975 là mùa chia tay vĩnh viễn các thầy, các cô, các bạn hoc trò nam nữ. Họ ra đi muôn phương, mất hút
trong màu khói lửa. Còn đâu hình ảnh thân kính các Thầy, các Cô, hình ảnh thân thương của các cô cậu hoc trò trường Duy Tân, Bồ Đề,
Phan Rang năm nào...Còn đâu hình ảnh cao quí của Thầy Nguyễn Khắc Ngữ, người dạy Triết, người không quên chuyển vào tâm hồn hoc trò của
thầy lòng yêu nước thiết tha. Bây giờ Trường Duy Tân, trường Bồ Đề không còn nữa, Thầy Nguyễn Khắc Ngữ không còn nữa, thầy đã qua đời tại
Canada trong cảnh lưu vong. Nhưng dòng Sông Dinh Phan Rang với những buổi hoàng hôn rực lửa vẫn còn đó; hàng phượng vĩ trên đường
Phan Rang-Tháp Chàm vẫn hững hờ nở hoa nhuộm đỏ một gốc trời...thương nhớ ./.
Chicago-14-tháng 5-2021
(*) Thơ trên trang mạng