Việt Văn Mới
Việt Văn Mới











HOA TÌNH YÊU







- T răng đêm nay đẹp quá - dường như sáng hơn mọi bữa, anh có thấy vậy không?

-Chắc sắp đến lễ Vu lan, mùa báo hiếu, cảm đến đất trời đấy, em. Em không nghe Khế Kinh đã dạy: “Hiếu đứng đầu trăm hạnh. Hiếu cảm đến trời thì mưa thuận gió hòa. Hiếu cảm đến đất thì muôn vật sinh hóa. Hiếu cảm đến người thì mọi phúc tăng trưởng” đó sao?

-Dạ! Em có nghe nội nhắc rồi - Giọng xa vắng, mới đấy mà đến Vu Lan rồi - em nhớ hồi còn ở với nội, đến ngày nầy là theo nội về chùa lễ Phật thiệt là vui.

-Em giỏi nhỉ! Đã nghe được lời Phật, biết đi chùa từ nhỏ.

-Đi chùa mà giỏi gì anh - Cười vui, hồi nhỏ em có biết gì đâu, nội nói gì, đi đâu, em nghe theo đấy thôi mà.

-Em có đọc được kinh không? Có vào lạy Phật không?

-Dạ, có chớ! Em vào lễ Phật cùng mọi người. Nội đọc kinh gì em học theo kinh nấy, riết rồi thuộc luôn. Tối nào cũng cùng nội thắp nhang, đọc kinh rồi mới đi ngủ.

-Đúng là em giỏi thiệt mà - Cười lớn, thiếu gì người có ông bà, cha mẹ đi chùa mà có làm được như em đâu.

-Hồi đó, nhiều người trong xóm Lẫm cứ tối là ra mấy nhà xóm em để ngủ, sáng sớm lại về. Có mấy người cũng thường về chùa với nội ở ngủ nhờ nhà em, vậy là cùng ngồi vào đọc kinh tối luôn.

-Anh thấy em có nhiều cái hay ghê hen!

-Anh cứ “chuyên môn” khen em hoài - Cười hồn nhiên, hay gì đâu anh, em mít ướt lắm - Giọng vui vẻ, Em nhớ có lần chú Cả đọc kinh Mục Kiền Liên báo hiếu mẹ, em ngồi nghe mà khóc như mưa. Khóc ức ử nữa mới lạ chứ!

-Không phải em mít ướt - Giọng phân trần, những người gọi là “mít ướt” là những người có tâm hồn nhạy cảm, thương người em ạ - Dừng một phút - à, hồi đó, em bao nhiêu tuổi?

-Em đang học tiểu học, nhưng từ lớp năm cho đến lớp nhất, em đều ở với nội để đi học. Sau khi hết tiểu học, em vào học trung học ở trường Bồ Đề, một ngôi trường Phật giáo, nên em được học giáo lý của Phật thêm nữa.

-Anh tưởng tượng ra em hồi đó rồi đấy nghen - Cười, một cô bé xinh xắn, dễ thương lắm lắm…

-Anh “nhạo” em đó hả?

-Anh đâu dám “nhạo” em, anh khen thiệt mà.

-Thiệt hông đó, anh mà “nhạo”, làm em nở mũi là chết với em. À, hồi đó ở quê, vườn rộng, nên nội trồng đủ loài hoa. Thích ơi là thích!

-Nhưng em thích loài hoa nào nhất?

-Trong vườn nhà nhiều loài hoa lắm anh, hoa hồng nè, hoa mẫu đơn nè, phía trước ngõ có một bụi điệp vàng thiệt to, hoa nở quanh năm, mọi người trong xóm thường tới xin mỗi khi có đám giỗ. Tết thì nhiều hơn, có hoa cúc, hoa vạn thọ, hoa hướng dương, thược dược nở vàng rực trước ngõ. Nhiều hoa vậy đấy, nhưng em thích nhất vẫn là hoa sen trồng ở cái ao phía sau nhà. Em thường hái hoa sen cắm trên bàn thờ Phật, bàn thờ ông bà. Sen thơm, có hương lại có sắc, nên em rất thích.

- Hoa sen giống em!

- Sao hoa lại giống em, anh - Giọng phân vân, em không hiẻu?

- Có gì mà không hiểu? - Cười thoải mái, vì em “có hương lại có sắc” như hoa thôi!

- Anh lại “nịnh” em nữa rồi - Cười, giọng ngập ngường - vì anh thương yêu em, nên “thương cả lối đi” chứ gì!

- Em là con cháu của Tào công hay sao? - Cười, hoa sen mọc ở trong bùn, sống trong bùn, nhưng vượt lên để hướng đến mặt trời, mà không hề bị bùn làm ô nhiễm, vấy bẩn... giống như em!

-Cũng giống như mọi người được sinh ra trên thế gian, tồn tại giữa cuộc đời, nhưng đã vượt thoát khỏi sự tham lam, sân hận, dục vọng mà không bị vấy bẩn, ô nhiễm bởi dòng đời quyến rủ, phải không anh?

-Đúng vậy, em yêu! Hoa sen tượng trưng cho hình ảnh thanh cao, trong sáng; sen còn có ý nghĩa là sự cao cả, yêu thương và chia sẻ. Hoa sen được chọn làm biểu tượng dưới chân chư Phật, Bồ tát - Giọng thâm trầm, mầu của hoa sen được ví như mầu của đức hạnh, từ bi, trí tuệ, mầu của sự thanh cao tâm hồn.

-Anh nói nghe hay quá!- Cười đồng cảm, Có một điều rất lạ, là mỗi khi em lo lắng hay cảm thấy buồn, chỉ cần ra nhìn ngắm những bông sen lay động nhẹ nhàng trong nắng ở ao sen phía sau nhà nội; tự nhiên, em thấy nhẹ nhàng, và bình yên hơn rất nhiều.

-Có gì lạ đâu em - nầy nhé, em đi chùa, yêu thích hoa sen đúng là có duyên với Phật pháp rồi. Từ rất lâu đời, người ta luôn coi hoa sen như một loài hoa linh thiêng của Phật giáo. Nó thật sự là biểu trưng tiêu biểu nhất cho văn hóa và cốt cách nhân văn của người Việt ta. Do đó, anh nghe, dường như hoa Sen đã được chọn làm “Quốc hoa” rồi.

-Vậy hả anh? - Lại cười, che miệng - hạt sen nấu chè rất ngon, rất mát, lại bổ nữa, anh à!

-Ngó sen nấu cháo, làm gỏi cũng ngon nữa.

-Anh coi bộ rất “sành ăn” rồi đó - Giọng băn khoăn, còn anh, anh yêu thích loài hoa nào nhất?

-Nói đến hoa là anh mê, anh thích, bởi hoa nào cũng hiến dâng cho cái đẹp, nhưng thích nhất là loài hoa Vạn thọ, bởi với anh có nhiều kỷ niệm.

-À! Anh thích hoa vạn thọ sao? Hoa có mầu vàng đậm, dễ trồng, lại thơm thơm nữa. Anh kể cho em nghe về những kỷ niệm đó được không?.

-Cha anh mất sớm, khi ấy anh mới năm, sáu tuổi nên chẳng nhớ gì nhiều về ông. Mẹ anh trồng cả vườn trước sân nhà toàn hoa vạn thọ để bán tết. Năm nào, anh cũng mang hoa ra chợ cho mẹ bán từ hai mươi cho đến ngày cuối cùng của năm, để mọi người cúng tất niên. Mỗi lần thấy hoa Vạn thọ, là anh nhớ thương mẹ lắm, dù mẹ đã theo cha, bỏ anh lại mười năm nay rồi mà anh như thấy mẹ vẫn còn bên chậu hoa Vạn thọ, bên đời sống anh vậy.

-Anh làm em muốn khóc lên rồi! - Giọng trũng thấp, rồi mai kia em sẽ cùng anh trồng nhiều hoa Vạn thọ để cúng cho mẹ, anh nhé!

-Cảm ơn em! Anh thích Vạn thọ bởi vẻ đẹp khiêm nhường, giản dị. Ngoài sự hiện diện như một đặc trưng cho mùa xuân ở quê nhà, hai chữ “vạn thọ” còn có ý nghĩa tâm linh nữa em ạ! - Vạn biểu trưng cho sự tốt lành, cát tường vô số - Thọ thể hiện cho sự sống lâu dài để hưởng phúc thọ. Cha mẹ anh đã không còn để anh chúc thọ.

-Thì mình dâng hoa cúng cha mẹ cũng được mà, anh.- Giọng chợt khóc, em xin lỗi!

-Em có lỗi gì mà xin - Cười nhẹ, tại anh nhớ mẹ quá nên nói vậy thôi.

-Hồi nhỏ, em thường hái bông Vạn thọ xé bỏ vào túi áo cho thơm, hái bông Vạn thọ làm trái kiện để đá. Theo em được biết, tên của loài hoa nầy còn là lời chúc cho ông bà, cha mẹ và tất cả mọi người, ai ai cũng được sống lâu trăm tuổi với người thân của mình. Vạn thọ là ước mơ của nhiều người khi năm mới đến phải không anh?

-Đúng vậy, em yêu! Vạn thọ là ước mơ của nhiều người khi năm mới đến. Năm nào, anh cũng cắm hoa Vạn thọ đón tết, tưởng nhớ đến mẹ.

-Xin lỗi, em đã làm anh buồn…!

-Không sao, anh phải cảm ơn em mà - Giọng bình thản, hoa tươi không chỉ mang vẻ đẹp hữu hình, mà còn ẩn chứa ý nghĩa lớn lao nữa. Nếu hoa Sen làm cho tâm hồn ta thư thái hơn sau những giây phút làm việc căng thẳng, thì... bông Vạn thọ giản dị là sự gởi gắm của ước mong về sức khỏe, hạnh phúc.

-Anh yêu của em giỏi quá! - Cười vui, em cũng rất thích bông Vạn thọ.

-Sao em lại thích bông Vạn thọ?

-Bởi hoa Vạn thọ là loài hoa mà người yêu của em thích, nên em cũng thích.

-Em nói hay nhỉ!- Cười hiền, Em thông minh thật, đơn giản vậy phải không em? Anh cũng thích bông Sen.

-Có phải bởi vì đó là loài hoa em yêu thích hông?

-Đúng vậy! Hoa nào em yêu thích là anh yêu thích hà.

-Vậy chúng mình cùng đặt cho hai loài hoa mình yêu thích một cái tên mới đi, anh.

-Ừ nhỉ! Sao mình không đặt cho chúng một cái tên riêng của hai đứa nhỉ?

-Em nghĩ là... “Hoa Tình Yêu” được không anh?

-Em yêu của anh thật tuyệt vời! - Cười hạnh phúc, Hoa Tình Yêu! Đúng là Hoa Tình Yêu rồi.

Vừa nói chưa hết câu, Tâm đưa tay ôm choàng Tịnh Thy, hôn lên đôi má nàng thật say đắm.

Trăng đã lên cao, ánh trăng vằng vặc như soi sáng một loài “Hoa Tình Yêu” vừa nở thơm ngát trong tâm hồn hai người yêu nhau.

08/2018