Việt Văn Mới
Việt Văn Mới







CHO ĐẾN MỘT NGÀY



C ó thể xem cụm từ này như một câu thường niệm, bởi trong quá trình vận hành cuộc sống có quá nhiều sự đợi trông mong mỏi. Hoặc những chuyển dịch bất chừng của mọi cảnh huống. Có những còn có những mất, có những hồng tươi có những xạm đen, dù muốn dù không, sự vận hành cuộc sống vẫn luôn có những điều ngoài chủ định kiểm soát của con người.

Bạn có thể đang thông thênh một khoảng thời gian khá dài, và bạn nghĩ mọi sự đã quá ổn, những gì bạn đang được hưởng vẫn luôn tồn tại không thể nào rời xa. Cho đến một ngày, một biến cố bất chợt xảy ra, thiên tai tai nạn bệnh tật hoặc bất kỳ một bất trắc nào cũng nhanh chóng chuyển bạn từ trạng thái này sáng trạng thái khác chỉ trong vài giây hoặc vài phút. Bạn chới với mất cân bằng, bạn thảng thốt ngạc nhiên không hiểu vì sao lại có điều như thế xảy ra với bạn. Bạn như tầng cao rơi xuống đất, trong một khoảng thời gian ngắn bạn không thể đứng dậy, bạn rũ liệt mất hết sức chống đỡ. Mọi thứ tối sầm như chấm hết. Nhưng nếu bạn chưa dừng lại hơi thở, chưa kết thúc nhịp tim, thì bản năng sinh tồn sẽ từ từ vực bạn dậy, từng chút từng chút một bằng mọi phương thức có thể, bạn rồi sẽ chống được tay nhấc được chân, lần lựa thế nào rồi thì cho đến một ngày bạn cũng định thần được trở lại, mọi thứ quanh bạn có thể khác trước rất nhiều, nhưng không sao, bạn sẽ tập quen dần với hoàn cảnh mới, để rồi tất nhiên, bạn lại tiếp tục con đường cuộc sống của mình, cho dù ký ức bạn vấn mãi lưu giữ những gì đã diễn ra.

Bạn có một đam mê một kỳ vọng một mục tiêu mà bạn đã dốc hết thời gian tâm sức nhiệt huyết, bạn miệt mài khổ luyện theo đuổi giành giật chiếm lĩnh với bất kỳ một cách thức nào có thể để bạn có được một kết quả như ý. Nhưng biết bao cô gắng của bạn cứ thế trôi qua mà cái đích bạn nhắm đến vẫn cứ vời vợi xa. Đã có những lúc bạn muốn buông tay, muốn từ bỏ, muốn rẽ sang hướng khác, bạn đã rất nản rồi, hết sức lực khả năng rồi, bạn hoài nghi chính mình rằng có phải mình đã sai khi chọn hướng đi ấy. Nhưng sức nóng nguồn cơn nỗi đam mê vẫn âm ỉ, khát vọng hoài bão một thành công vẫn dai dẳng, bạn lại cố thử thêm lần nữa, thêm lần nữa…và rồi cho đến một ngày, bạn vỡ òa niềm vui sướng hạnh phúc đến tột cùng khi những gì bạn mong đợi đã hiện thực ngay trong tay bạn. Bạn đã không hề uổng công, không hề phí phạm tâm sức, cái sự chưa đến chỉ một một thách thức ý chí nguyện vọng của bạn, và khi đến lúc hội đủ mọi thành tố, thì sự đáp đền là điều rất hiển nhiên.

Trong suốt chặng trình dài của cuộc sống, bạn có rất nhiều mối tương quan. Gần xa nặng nhẹ đậm nhạt thuận nghịch bằng vào nguyên do của sự gặp gỡ. Và phải nói, hầu hết các mối quan hệ ban đều đều khá tốt đẹp. Nhưng những biến chuyển song hành theo ý nghĩa và mục đích hiện thực sẽ làm thay đổi dần sắc độ. Không hiếm hay nói đúng hơn là quá nhiều sự biến đổi theo chiều hướng sa sút và tiêu cực. Mặc dầu mỗi người trong cuộc đều có chủ ý muốn xây dựng sự tương quan gắn bó và tốt dần lên. Vần đề dẫn đến tính tiêu cực và cả cực đoan là sự khác biệt quá lớn của các loại tính cách quan điểm và bản chất, để góc nhìn và mục đích sẽ xa dần ý nghĩa được nhen nhóm lúc đầu. Sự đổ vỡ của niềm tin và tình cảm luôn diễn ra dưới nhiều hình thái. Người ta có thể ấm ức tấm tức dấm dứt hậm hực. Và cho đến một ngày sự tương quan ngỡ đẹp đẽ đã biến thành xa cách hay thù hận. Chỉ đến khi một hậu quả nghiêm trọng gây tổn thương nặng nề người ta may ra mới có thể nhận biết mầm mống đã manh nha tự lúc nào. Sự chiêm nghiệm và đúc kết của hàng vạn thế hệ người đời đã để lại không biết bao những câu châm ngôn súc tích đầy giá trị. Có điều, phần lớn nó chỉ được lướt qua trong những gật gù. Thực tế đắng hay ngọt cứ phải tự thân mỗi người nếm trải mới biết. Bởi nếu chúng có tác dụng thật sự để dễ ngấm dể khiến cho người ta nhìn nhận lại bản thân và những hành xử đúng đăn thì cuộc đời chắc chắn sẽ tốt đẹp từ lâu lắm rồi. Nhưng có đánh đổi biết bao thương tích để cho ra hàng vạn khuyên răn tốt lành thì chỉ mang tính tham khảo. Những bước chân vội vã bươn bả vẫn cứ thế mà dẫm lên những miểng chai vương vãi khắp dọc đường. Đường đời lại là những cung đường nghiệt ngã mà người ta chỉ có thể đi qua một lần, không có mảy may cơ hội đặt lại bàn chân vào vạch xuất phát, vì vậy mà những đáp án có sai đúng thế nào thì cũng chỉ một lần mặc định. Hay cũng có thể ví như người mù đi trong rừng rậm. Bước chân nào cảm giác trơn tru thì nhanh hơn, lại không ít lần vấp ngã, ngã rồi lại chống tay đứng dậy đi tiếp khi chưa được phép dừng.

Vậy đó, sự biến sinh của cuộc đời luôn là những ẩn số, tất tật những dự liệu chi trong một khắc nhịp thời đoạn, mọi sự xấu tốt an nguy khi ập đến không cho phép từ chối, khác nhau là cách đối mặt và tiếp nhận cùng hiện giải để cho ra những hiệu ứng tác nhân lại tiếp tục hiện dần trên những chặng đường kế tiếp.

 Mỗi người một phận một duyên
        Mỗi người cầm một mái thuyền qua sông
        Gặp khi trắc trở giữa dòng
        Từ tâm chèo chống là trông thấy bờ

“Từ Tâm” là then chốt, là rường cột, là cứu cánh là món quà để đỡ cho những bước chân bớt phần dằn xóc, để cứu rỗi những lầm lạc, để chữa lành những thương tích. Cho dẫu cuộc đời muôn mặt thế nào thì sự Từ Tâm vẫn luôn là thứ ánh sáng huyền diệu sau bao xấp ngửa trả vay cuộc đời mà bất kỳ ai cũng sẽ đến một ngày phải nhận ra. Phần kế tiếp lại tùy phận tùy duyên.