Trong nỗi cô đơn cùng cực tôi đã gặp một người. Một người đàn ông trung niên có địa vị và một gia đình, theo lời anh nói thì không hạnh phúc. Tôi gặp anh trong một chuyến tham quan. Anh ở cách xa tôi mấy trăm Kilômet. Anh về, gởi qua đường Bưu điện cho tôi tấm ảnh chụp chung với nhiều người khác lúc đi chơi. Trong ảnh, tôi đứng cạnh anh cười rạng rỡ. Còn có một bài thơ tặng tôi. Mối cảm tình phát sinh từ đó. Thỉnh thoảng anh gọi điện cho tôi, giọng trầm ấm, dịu dàng. Và tiếng cười khiến cả vùng không gian quanh tôi ấm lại.
Tôi có một mối tình đầu năm hai mươi mốt tuổi. Anh ấy là bạn học chung trường thời trung học. Thời gian yêu nhau kéo dài cả năm. Như bao cô gái khác, tôi đã yêu với một tình yêu nồng nàng, say đắm. Một buổi tối đi chơi bất ngờ trời đổ mưa, anh đưa tôi về chỗ nghỉ của anh. Vòng tay ôm và những nụ hôn khiến tôi không còn tự chủ. Tuy vậy, tôi vẫn quyết liệt kháng cự nhưng anh đã thô bạo cưỡng bức tôi. Sự thể đã rồi, đàng nào chúng tôi cũng kết hôn. Sau lần đó anh luôn tìm cách tránh mặt tôi, lúc nào anh cũng bận. Hàng tháng trời chờ đợi, tìm kiếm anh, cuối cùng anh nói: “Mình không hợp nhau, chia tay đi”. Tôi đi, đi mãi dưới trời mưa, không dám về nhà gặp người thân. Tôi đi lên cầu rồi đứng trên đó nhìn ra biển. Biển mênh mông mờ mịt dưới mưa. Cả người tôi ướt sủng, tôi không biết mình có khóc hay không khi mặt đầy nước. Trong tôi trống trải đến lạ kỳ, cuộc sống bỗng trở nên vô vị. Tôi dở sống dở chết một thời gian dài, như một người ốm nặng. Ngủ thì thôi, mở mắt lại thấy anh, cảm thấy đôi môi đang chạm vào tai và bàn tay đang ở trên ngực. Uất ức và đau khổ, tôi trở nên lặng lẽ, sống khép kín. Tôi thề: “Không bao giờ yêu ai nữa”.
Khi gặp anh, người đàn ông trung niên có một người gia đình không hạnh phúc, tôi đã qua tuổi ba mươi. Ngần ấy năm dài lo toan vất vả, cuộc sống bộn bề với bao khó khăn cho tương lai sự nghiệp, tôi quên đã có lần thề: “Không bao giờ yêu ai nữa”. Buổi tối, nằm trên chiếc giường rộng thênh thang, tôi nhận ra nỗi cô đơn đang nhấn chìm tôi xuống đầm lầy. Tôi như bị đóng băng giữa một vùng nhiệt đới. Và ánh mắt anh, những lời thơ của anh làm tan chảy lớp băng bao bọc tôi. Ánh mắt mà lần đầu tiên tôi gặp, tôi đã không thể nào quên được. Một đôi mắt biết nói. Chỉ vì một đôi mắt người ta có thể yêu luôn con người đó. Còn anh, yêu gì ở tôi? Anh nói: “Em là một người phụ nữ rất đàn bà. Anh yêu cái lặng lẽ âm thầm mà nói lên thật nhiều ở nơi em”. Tôi tin những lời anh nói vì tôi quên, có lần tôi cũng đã tin. Nhưng tôi chỉ biết yêu anh qua tâm tưởng vì anh đang có gia đình dù không hạnh phúc. Vì vậy, nỗi cô đơn trong tôi càng lớn hơn, mãnh liệt hơn. Tôi muốn có anh, muốn được anh siết chặt trong vòng tay đến nghẹt thở, tôi muốn được có cái cảm giác đã từng có… Tôi đã không làm được và không có được. Quả thật, người ta nói niềm vui và nỗi buồn đi đôi với nhau. Có hạnh phúc thì sẽ có khổ đau. Tôi muốn thoát ra rồi lại tự buột vào. Sự mâu thuẫn cứ tồn tại trong tôi ngày này sang ngày khác.
Rồi có một ngày tôi đi công tác nơi anh, vỡ lẽ ra anh có rất nhiều người từ Nam ra Bắc. Nơi nào đi qua anh đều gieo lại yêu thương. Chẳng biết gặt hái được bao nhiêu. Tôi về, đổ xuống như cây cổ thụ bị đốn. Xác xơ như người bệnh lâu năm. Đó là tình yêu sao? Tôi vụt tỉnh ngộ. Đó chỉ là lời lẽ trên đầu môi chót lưỡi để tìm kiếm những cuộc vui. Cái gọi là “Một gia đình không hạnh phúc” chỉ là giả dối. Một cuộc chia tay âm thầm, lặng lẽ, êm rơ như nước chảy qua cầu. Một lần nữa tôi lại thề…
Mấy năm qua đi, thời gian như những sợi tóc ở trên đầu, cứ dài theo năm tháng. Có một người khác lại đến với tôi. Theo lời anh nói thì anh đã ly dị vợ, đang sống độc thân, lương cũng khá. Tôi quen anh trong một đám cưới. Anh đưa tôi về, xin số điện thoại. Rồi những cuộc nói chuyện qua điện thoại bắt đầu. Những tấm thiệp, những món quà nho nhỏ khởi đầu cho một mối tình mới. Lòng tôi bắt đầu chao đảo rung động, lại thấy xao xuyến với cái nắm tay vội vàng trong quán nước. Tôi lại quên đã có lần thề… Anh có một ngôi nhà nhỏ xinh xắn, chúng tôi dự định sẽ sống ở đó, chỉ sửa sang lại đôi chút. Tôi hớn hở đi mua quần áo trong mới, toàn những thứ đắc tiền mặc dù thường ngày chi tiêu rất dè xẻn. Tôi đi làm tóc, massage… Cái người đàn bà bị bỏ quên quá lâu rồi ở trong tôi bắt đầu trỗi dậy. Dầu muộn màng, tôi vẫn có cảm giác của một người sắp sửa làm cô dâu.
Một buổi chiều, hết giờ làm việc tôi bỗng thấy nhớ, muốn đến chỗ anh nên mua một ít thức ăn cầm đến để cùng nhau ăn tối. Muốn cho anh bất ngờ nên không gọi điện. Tưởng sao, tôi cũng là kẻ bị bất ngờ. Bất ngờ đến muốn biến thành Tô Thị dầu không chờ chồng. Giá mà có thể hóa đá thì hay biết mấy. Để không biết đau khổ và oán hận. Vợ anh từ dưới quê lên thăm chồng cùng với đứa con nhỏ. Cái gọi là” ly dị, sống độc thân” chỉ là một trò lường gạt. Tôi về, mở mắt thao láo nhìn lên trần nhà, nghiến răng: “Không bao giờ yêu ai nữa”.
Có người mang đến nhà tặng một cây Hoàng Hạ. Cây đẹp rực rỡ, kiêu sa. Đó là anh của một người bạn đồng nghiệp. Cô bạn này muốn mai mối cho tôi. Anh ấy đã hơn bốn mươi, có việc làm ổn định, vợ con đi nước ngoài hết. Bởi vì anh không thuận với bên vợ nên họ bỏ anh lại. Có một chút gàn và một chút mơ mộng. Rất tiếc, lần này tôi nhớ mình đã từng thề… Tôi không tin cái gọi là “Vợ con bỏ đi nước ngoài”. Tôi như con chim cánh cụt đi lặc lè và không biết bay giữa vùng băng tuyết. Cô bạn thường là trung gian cho những món quà và những cuộc đi chơi. Anh gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi thường xuyên dầu chỉ nói: “Mưa lớn quá!”, “Trời lạnh ghê!”.
Ba tôi phải nhập viện vì bệnh nặng. Ba bị đau bao tử mấy năm trước rồi bây giờ trở bệnh. Má và tôi vô cùng tất bật. Anh cũng tất bật theo. Một ngày mấy lượt anh đến bệnh viện thăm nom ba, đôi khi cùng tôi về. Anh nói về bên vợ, chạy theo vật chất tiền bạc, xem thường anh, một công chức tầm thường mê nhạc Trịnh Công Sơn và tranh của Picasso. Không thích sắm xe xịn và không uống cafê ở những quán đắt tiền. “Vào đây ăn tối đi!”. Một tối đi về, anh đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng. Tôi ngập ngừng giây lát. “Đến đằng kia ăn phở cũng được”. Anh cười nhẹ: “Tiết kiệm dùm anh hả?”, “Không phải! Em vốn là vậy mà!”.
Sau một tháng ở bệnh viện, về nhà ba tôi nói: “Nó là một người tốt sao vợ con lại bỏ đi”. Tôi không giải thích với ba về những gì đã biết. Tôi hiểu anh, không còn nghi ngờ anh nhưng tôi luôn nhớ mình đã từng thề…
Mưa ngớt hạt rồi tạnh hẳn. Mặt trời lấp ló dầu chỉ vớt vát một chút ráng chiều. Tôi bắt đầu thấy ấm áp. Cây Hoàng Hạ bắt đầu bừng tỉnh, màu vàng lại sáng rực lên kiêu hãnh. Món quà đầu tiên anh tặng tôi, từ khi đem về trồng cây lớn nhanh, ra hoa đẹp. Tiếng nhạc điện thoại chợt vang lên, tôi vừa lấy điện thoại trong túi áo ra thì đã thấy anh chạy xe gắn máy đến trước nhà dừng lại: “Trời đẹp quá!”. Ngay lúc này và mãi mãi về sau tôi muốn quên mình đã nhiều lần thề: “Không yêu ai nữa” để yêu anh. Tôi đi về phía anh bằng những bước chân của con chim cánh cụt. Điện thoại áp vào tai, tôi cũng ngớ ngẩn chẳng khác gì anh “Mưa tạnh rồi!”.-./.