Ông Thành mang cái xách trên vai, đi bộ vào con đường có hai hàng cây xanh mát. Đây rồi! Đường Hằng Thuận - ông mỉm cười, đưa mắt dò trên những bảng số nhà, ông dừng lại số nhà 108; lấy chìa khóa từ túi xách mở cổng, ông bước vào sân. Căn nhà nhỏ chung quanh trồng hoa thật nhiều, đủ các loài hoa ông yêu thích. Đây là nhà của ông Quýnh (bạn thời trung học của ông Thành). Ông Quýnh mua căn nhà dưới phố để tiện việc mua bán, căn nhà này không có người ở nên ngày nào ông Quýnh cũng phải chạy về đây quét dọn và tưới nước cho hoa. Hôm ông Thành ghé lại thăm bạn, ông Quýnh mở lời:
-Căn nhà 108 của tớ không người ở, hay cậu thu xếp về đây sống đi, nhà sẵn có mọi vật dụng, không cần lo chi cả.
-Tụi mình lâu lâu gặp nhau vài hôm là đủ, ở lâu là chán nhau liền.
Ông Quýnh nghe bạn nói, cười lớn:
-Tớ không chán chút nào, có cậu tớ thấy vui. Hay cậu có người nào cứ đưa về đây sống, mình hoan nghênh. Già rồi cần có người để chia sẻ vui buồn chứ cậu!
Ông Thành cười theo bạn:
-Trời ơi! Già rồi, lại lận đận, làm gì có ai mở lòng ra với mình hả cậu?
-Ừ! Ai nói già không tình yêu? Sống mà không có tình yêu thì coi như ngày không có mặt trời…
Ông Thành giơ tay cười:
-Cậu vẫn “văn vẻ hoa bướm”như xưa, Thôi, cậu đưa cho mình một chìa, khi nào mình ra, có cái mà mở cửa. Coi như mình thuê nhà cậu vậy.
Ông Quýnh thấy bạn giơ tay, cười ha hả:
-Được. Chìa khóa đây, cậu muốn ở với ai tùy ý; mình sẽ không tính tiền nhà đâu, cho cậu mượn đó.
Ông Thành nhận chìa khóa nhà bạn đưa, cẩn thận cất vào túi xách.
Thỉnh thoảng ông Thành ra thị trấn Phố Xưa thăm chơi, ghé lại căn nhà 108 nghỉ ngơi, riết rồi ông coi như nhà mình. Căn nhà nho nhỏ, cửa sổ phòng khách ngó ra vườn là khóm hoa Cánh Bướm mong manh vàng rực. Trên cửa sổ là hai bình dây Trường Sanh phủ xuống xanh mát, khi ngồi nơi đây ta cảm thấy rất an bình. Căn nhà xinh xắn, đã sạch sẽ, nhưng ông Thành vẫn quét dọn, lau chùi lại để đón Thụy. Ông Thành dọn dẹp xong nhà cửa, lấy điện thoại bấm số:
-Alo! Em sắp tới chưa? Anh chờ em ở cà phê Hoa Vàng đó nhen, ra khỏi thị trấn, rẻ phải hai trăm mét là tới.
Ông Thành lật đật đóng cửa đến quán cà phê chờ đón Thụy, ông cố nén niềm xúc động. Ông chọn chỗ ngồi sát bên hòn non bộ có nước chảy róc rách vừa đẹp, vừa mát. Ông thảnh thơi đốt một điếu thuốc, nhìn ra phía ngoài cổng để có thể thấy Thụy khi cô bước vào. Ông nghĩ, lát nữa đây khi gặp Thụy mình sẽ như thế nào, phải làm gì? Trái tim ông bỗng rộn lên khi vừa thấy Thụy bước vào cổng, đảo mắt tìm ông.
Ông Thành bước ra, giọng ngập ngừng:
- Chào em! Em đi đường có mệt không?
-Dạ! Em không sao, anh đến lâu chưa?
Tay chân hai người như dài thêm ra. Ông Thành cầm lấy bàn tay Thụy bóp nhẹ như thầm cảm ơn cô đã đến bên đời ông - nhìn sâu vào mắt Thụy:
-Anh mới đến, mình ngồi uống nước, nghỉ một lát rồi đi ăn cơm nhé!
Thụy nhìn ông ngượng ngùng:
-Dạ! Em rất hạnh phúc…
Ngồi yên vào ghế, tay xoay xoay ly cam vắt, Thụy có dịp nhìn sâu vào mắt ông Thành, cảm thấy từ đôi mắt dịu hiền kia tỏa ra bao tình cảm yêu thương ấm áp . Cô thoáng nghĩ đến tấm hình ông đã gởi cho cô năm ngoái, với lời chú thích “Nơi làm việc của anh” đã làm cô chú ý; rồi những bài thơ ông gởi tặng sau đó đã làm cô xúc động vô cùng. Thụy mỉm cười nhìn ông yêu thương, trìu mến. Những câu thơ ông gởi cô đã giữ kỹ trong lòng - đó là những tâm sự, lời tỏ tình dễ thương, thật sâu đậm.
Gặp em cơn gió tình cờ,
Mà sao tình đã như tơ tóc rồi.
Giọng em sâu lắng, xa xôi
Gieo vào anh những bồi hồi, bâng khuâng.
Nét nhìn, ánh mắt trong ngần,
Sao đời em chịu gian truân giữa giòng.
Anh như con suối xanh trong,
Đợi em ghé bến giữa giòng phù du.
Bao ngày canh cánh mặc dù,
Lời thơ chỉ để thiên thu nhớ người.
Đầu tiên Thụy cũng nghĩ như ông, lời thơ chỉ để thiên thu nhớ người; thế nhưng hình bóng ông đã tràn ngập trong trái tim nhỏ bé của cô. Và cô đã yêu ông tự lúc nào cũng chẳng rõ, chỉ biết rằng cô rất nhớ ông và luôn nghĩ về ông với những gì tốt đẹp nhất.
Hai người đi ăn cơm rồi về căn nhà 108 Phố Xưa. Bước vào phòng, ông Thành dạn dĩ hẳn ra. Ông cười - nói khẽ:
-Cho anh ôm em nhé, em yêu!
Thụy ngượng ngùng trong vòng tay ông. Ông Thành hôn lên má, lên chiếc cổ trắng của cô nhẹ nhàng. Nụ hôn nồng nàn, ngọt ngào quá đã làm đỏ bừng đôi má Thụy. Cô nói lí nhí:
-Em hạnh phúc lắm, cảm ơn anh!
Họ yên lặng nằm bên nhau; có lẽ cùng đang lắng nghe tiếng đập của yêu thương đã bao tháng ngày chờ đợi. Tay họ nắm chặt nhau, nằm yên với bao cảm xúc. Thế rồi, họ như đôi tình nhân đã lạc nhau từ kiếp nào nay đã tìm thấy nhau. Ông Thành quay lại, ôm cô thật chặt trong lòng - ông thì thầm:
- Anh yêu em! Yêu em…
Thụy rươm rướm nước mắt hạnh phúc trong lòng ông - cô thì thào:
- Cảm ơn anh đã đến với cuộc đời em, em yêu anh!
- Ta phải cảm ơn nhau, em yêu ạ!
-Dạ! Cảm ơn nhau!
Thụy hôn lên khuôn mặt phong sương mà phúc hậu của ông, cô thủ thỉ:
-Em không nghĩ cuộc đời mình lại được gặp anh thế này, ý trời cả phải không anh?
Ông Thành bóp nhẹ bàn tay đang run rẩy của Thụy, trấn an:
-Đúng vậy! Duyên số cả em ạ! Em đừng lo nghĩ gì hết, mình đã hết lòng vì gia đình; giờ đây ông Trời bù lại cho mình hạnh phúc cuối đời, coi như an ủi mình đó em ạ.
Thụy cười khúc khích:
-Em có sao đâu, tình yêu đến bất cứ lúc nào trong đời anh ạ!
Ông Thành hôn lên môi, lên má Thụy; những nụ hôn mà ông tưởng chừng đã lịm tắt sau mấy mươi năm.
Ông Thành mở toang cánh cửa sổ, những tia nắng hanh vàng rọi vào phòng.
Cơn gió chiều như đang reo vui trên những khóm hoa tươi tắn trước sân.-./.