C
on đường thật buồn một chiều cuối đông ” đã đưa tôi đến nhà hàng khách sạn Mondial đường Nguyễn Huệ thành phố Huế, nơi đây tôi đã đến vài lần, khi có dịp về thăm lại quê hương.
Huế cuối đông, trời thật thấp, không nắng và khá lạnh mưa ẩm ướt, cảnh vật thật buồn, buồn theo lòng người …..
Tối tôi đi dạo phố đêm, phố đêm mùa đông buồn ảm đạm, các hàng quán lưa thưa, người đi dạo quá ít, chỉ có ở chân cầu Trường Tiền là đông đúc, các cặp nam nữ thanh niên, vì nơi ấy bán thức ăn đêm rẻ và rất ngon. Tôi đứng bên lan can bờ sông Hương , nhìn xuống dòng sông, một màu đen thăm thẳm, nước im ắng, không có chiếc thuyền nào dạo trên sông, chắc vì trời khá lạnh, hôm nay ngày thường nên cầu Trường Tiền không mở đèn,( chỉ mở vào ngày thứ bảy và chủ nhật)tôi nhìn qua bên kia sông, những ánh đèn chiếu xuống mặt sông chao lượn, gió đêm và hơi nước, làm tôi thấm lạnh, cái lạnh đã đánh thức chùm quá khứ ngày nào xa lắc trong tâm tư tôi. Ngày đó nơi bến sông này, tôi đã biết hẹn hò và đã biết yêu thương
Sáng hôm sau tôi ăn sáng ở tầng chín của khách sạn, buổi sáng rất sớm, tôi nhìn xuống thành phố Huế chìm trong màn sương cuối đông đẹp đến nao lòng, tôi nhìn hai ngôi trường màu hồng đỏ nằm gần nhau ( ngày xưa có nhiều nhà thơ đã gọi là trường anh, trường em), đang núp dưới bóng những cây phượng già, nhìn những lối đi quen thuộc trong trường, bổng kí ức tôi chợt xới lên những hình bóng thời cắp sách xa xưa, ơi! biết bao là kỉ niệm của tuổi học trò.
Tám giờ ông xã tôi đi tái khám đến gần mười hai giờ mới về, chúng tôi ăn trưa và đi lên thăm chùa Huyền Không sơn thượng. Chùa nằm sâu trong ven núi, cách xa thành phố Huế khoảng mười bốn cây số về phía tây, lần đầu tiên đi nhưng nhờ có khoảng cách đường rẽ, nhà chùa cắm một cây cờ Phật giáo nên tìm đường rất dễ. Còn khoảng hơn ba trăm mét mới đến chùa, tôi dừng lại đứng thơ thẩn lắng nghe tiếng chim hót, suối reo, bên tay mặt tôi là khu rừng nguyên sinh, dây leo chằng chịt, bên trái có hai phiến đá viết thư pháp, nét chữ như phượng múa, rồng bay. Một hồ nước nguyên sơ, được các con suối trong rừng chảy ra, như lúc nào cũng tràn đầy, hai bên đường lát đá chẻ có hai hàng dương liễu cành lá đang đong đưa, như tiếng thì thầm của gió, của nắng, của không gian hoà cùng tiếng nước chảy, tiếng chim ríu rít, tất cả là bản tình ca, là trời thơ ngọt ngào muôn thuở của thiên nhiên ban tặng cho con người, không gian im ắng đến mơ hồ
Chùa nằm sát ven núi, cổng đơn giản, không có cửa tam quan, xung quanh trúc rất nhiều, các bụi trúc chụm lại thành từng cụm, rồi xoè ra ở phía ngọn, tạo thành tán lớn như chiếc dù, che mát khắp nơi, trước sân có tượng phật lớn đứng trên toà sen, được sơn nhũ vàng, nhưng vì nắng gió và thời gian đã bị phủ rêu loang lổ. quanh chùa nhiều cây kiểng và lan quí, còn có rất nhiều lan rừng, đang nở hoa, toả mùi hương tinh khiết nhẹ nhàng thoang thoảng đó đây. Một con suối nhỏ đang chảy quanh chùa, tiếng reo róc rách rất lớn nghe thật quyến rũ và êm tai. Đẹp nhất là hồ Hàm nguyệt trì, với vô số hoa súng tím. lặng lẽ nổi trên mặt nước im lìm, một ngôi nhà cổ năm sát bờ. Tất cả thật nên thơ êm đềm và đầy ảo mộng ...