Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      

tranh Đặng Căn

MỘT BÀI THƠ

THÁCH EM KHÔNG THƯƠNG


Đã tám giờ hơn:  thành phố lặng, mặt trời không nắng để không lên?  Tôi thì đã dậy và tôi nhớ:  Không nhớ ai mà chỉ nhớ em!

Ngộ nhỉ!  Khi không thơ thế đó!  Bắc?  Nam? Đó!  Đấy!  Có làm sao?  Lẽ nào mình viết thơ phân biệt?  Ngoài với Trong chi cũng một Đàng!

Em, Bắc Kỳ, nho nhỏ, dễ thương?  Em, Nam Kỳ, em dân Sài Gòn? Em thì có thể hơn tôi tuổi, có thể em còn... đứa bé con!

Kệ nó!  Nhớ thôi là nhớ đủ... đòi chi cho khổ để bâng khuâng?  Ngày, tám giờ hơn còn ám ảnh...đèn đường một dãy đứng cô dơn! 

Ai cô đơn cho bằng chiếc xe,  ban mai tới sở, tối tăm về, nằm im khối sắt không mền, chiếu, lạnh, nóng thế nào... nó nín khe...

*

Buồn hay vui mà tôi có thơ?  Nào ai thức, ngủ, để mong chờ?  Nước Non mình núi, sông, nhiều lắm... ai nghĩ về không chút ước mơ...

Sẽ có một ngày tôi thả gió... bay theo lối bụi thế gian này...như chim sẽ bỏ rừng trên núi... nó cũng bay cùng cát bụi bay!

Sáng, cố lắng tai nghe sóng vỗ, bây giờ Long Beach mặt trời sao? Biết đâu còn ngủ trong lòng biển, em ở lòng anh..., nói thế nào?

Nói Nhớ!  Đủ nhen, anh rất nhớ em từ ngón út đến bờ vai.  Em từng sợi tóc nằm ngoan nhé... rồi mượt mà bay một sớm mai...



VVM.28.12.2024.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. vietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .