Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      

tranh Tạ Tỵ



CÁNH ĐỒNG MÙA LŨ

Găm chặt gốc rạ mùa đáy nước
Thời vụ bơi trên sóng bập bềnh
Bông điên điển nở vội
                                      chiều mây xám
Bờ kênh trầy trật trơn mưa

Xuồng ba lá ngấp nghênh
                                  trên cánh đồng qua mùa khô nứt nẻ
Phù sa ngầu đục sóng trắng mái chèo
Người đàn ông cặm cụi tay lưới
Người đàn bà hái bông điên điển vàng tươi

Đàn trâu né lũ gò cao nhìn đồng nước
Muốn ngụp lặn tìm gặp luống cày xưa
Trắng đồng nước, trắng mây trời, bạc trắng tóc
Lão nông tìm cua ốc cuối hoàng hôn

Mênh mang cánh đồng mùa lũ
Hoa cỏ lênh đênh bèo bọt mưa bồi
Và gió nữa
                  kéo mây trời về châu thổ
Con đê oằn mình gánh lũ dưới mưa tuôn

Rồi một mai phù sa lặn vào đất
Nước rút đi xăm xắp bước trâu cày
Nhà nông thả cánh diều mơ ước
Mong gặt về mùa vụ phía chân mây.

CHIỀU LẶNG GIÓ

Em đi buổi ấy chiều im gió
Lặng phắc cây vườn lặng bến sông
Anh chạnh lòng trước dáng hình thon nhỏ
Mà đường xa biết mấy nẻo gập ghềnh?

Chẳng biết tình yêu hay cuộc sống
Giục giã em rời bước khỏi làng quê
Nón vẫn trắng, túi em mang màu nắng
Em ra đi có hẹn ngày về ?

Trước những dòng xe
                                   dòng người
                                                       dòng đời phố
Xa dòng sông em có nhớ bến sông
Lắt lẻo cầu tre, xuồng ghe bến lở
Trái bồ quân rụng đỏ liếp vườn
Em có nhớ con thuyền neo bến cũ
Câu lý buồn : Con sáo sang sông...

Giờ em đã lấy chồng?
Hay em vẫn dặm trường thân gái ?
Anh vẫn nhớ phút chạnh lòng tê tái
Bóng em đi lặng gió chiều quê.

PHÍA TRĂNG LÊN

Khoảng sáng mờ ảo
                                ôm bóng cây
                                                       thầm thì
Gió vấn vít đa chiều
                                hay là lốc xoáy
                                
đang hút vầng trăng
Con lốc của mùa giáp hạt
Mầm non không ngủ yên chân ruộng nứt toác
Con dế mèn lui cui tìm mớ cỏ khô…

Phía trăng lên có chiếc vó kéo cá đồng
năm xưa cha lặn lội
lo đàn con nhờ trăng dẫn lối đồng làng
Cái quẫy trong veo con cá mùa cạn nước
                                                      loáng trăng
Ám trăng riêng của cha tôi
thay lời ầu ơ nuôi tôi khôn lớn
Dấu chân cha lội đồng bì bõm
Con cá nào bắt chước
quẫy nước vờn trăng
                                 nơi ấy phía trăng lên

Phía trăng lên có cánh đồng
                                 mùi bùn quanh năm ngai ngái
                                                      mùi nặng trĩu lo toan
Hương thơm của mùa vụ và hoa trái
đẩy đưa vầng trăng khao khát đêm hè
Lời tình tự chìm trong gió đồng chao chát
ngọt ngào hương vị trăng quê
Phía trăng lên có biết bao bộn bề
Hoa muống bên đồng vội nở
sáng mai, trắng sáng những vầng trăng
vầng trăng quê nghèo lặn vào hoa muống
                                           vầng trăng lặng lẽ đi qua mùa đói
Vẹn nguyên bước chân trần bì bõm
Cha tôi
                 theo trăng ra đồng./.

NGÂN HÀ NÚI

Có một Ngân Hà trên lưng núi
Đà Lạt về đêm lung linh
Trong vắt khung trời không bụi
Du khách gửi bao tâm tình

Ngân Hà núi phố nhà bừng điện sáng
Sao bay
                Sao bay
                              vòng vèo đường xe
Ô che
                       Ô che
                                  đèn mưa loáng ướt
Nhấp nháy Chợ Đêm chùm sao cành liễu
Ngân Hà trong veo
Ngân Hà xanh

Cánh ô che hai mái đầu tình tự
Giữa Ngân Hà núi
                                  in dấu chân ai
Xốn xang lòng riêng
                                          nẻo đường thứ lữ
Trăng xanh
                   trời cao
                               huyền ảo mây cài

Đà Lạt bynight
Dập dìu tiếng nhạc
Cà phê, quán trà
                           lòng ai man mác
Trập trùng phố núi
                           tưng bừng ánh sao
Như trên tầng mây tình thêm dạt dào

Ngân Hà núi
                       sao rơi trong mưa bụi
Một thoáng thiên đường thổn thức hồn thơ
Đâu dễ ai quên Ngân Hà núi
Cho ai vương vấn Đà Lạt đêm.

GẶP LẠI MÙA THU

Mây kết chùm thược dược
Hồng tím cả chân trời
Lá vàng mùa thu trước
Đợi gió về nghiêng rơi

Mùa thu trong áo nâu
Giọt mồ hôi ướp muối
Chiếc chổi rơm lau cối
Cũng ánh vàng sắc thu

Miếng trầu ngấm lời ru
Đỏ vầng trăng báo bão
Câu hát xẩm già mù
Đắng rau đồng tô cháo

Mùa thu không mặc áo
Trần lưng cõng nắng chiều
Dòng sông xanh huyền ảo
Xuôi về miền chiêm bao

Những hàng cây lao xao
Thả thu vàng ngõ nhỏ
Ai đem màu hoa nhớ
Nhuộm nắng đầy không gian

Những mùa thu dịu dàng
Những mùa thu lửa cháy
Sáng nay vừa thức dậy
Ánh thu loang trước thềm.

HOA CHẠC CHÌU TRONG MƯA

Dưới nền trời màu xám
mây sà xuống mái nhà
vẫn mưa rào, nhưng không tiếng ếch kêu
âm thanh quê mùa lặn trong nhựa đường
tan biến vào những khối bê tông sừng sững
phố mới trên những ao đầm quanh năm hoa muống trắng
bây giờ chỉ trắng toát tường vôi

Những tâm tình quê cũ giấu trong bốn bức tường
mưa trắng trời ngời cửa kính
bận rộn bộn bề với màn hình phẳng
san phẳng hết những rung cảm ngoại ô
dường như quên tiếng ếch no đầy mưa hạ
phố phường tất tả đường sinh nhai
hiện đại hóa cả suy tư ngõ làng mùa vụ…

Bỗng tím ngắt chậu cảnh trước thềm
hoa chạc chìu bung cánh tím
níu giữ niềm riêng bịn rịn
mưa bừng lên kỷ niệm đất làng xưa

Trong vắt những hạt mưa kết tinh gió đồng và nước mắt
phải chăng giọt mồ hôi cũng văn vắt trong
để hoa chạc chìu thêm tím
chút cỏ nội hương đồng?



VVM.10.11.2024.