Ra vườn thấy nắng rung rinh
Ai cười trong nón cho mình ngẩn ngơ
HẠ
Nắng reo phơi phới trên đường
Nghe vang tiếng guốc tan trường bữa xưa
THU
Tóc dài chảy một dòng im
Trong veo làn nước
bóng thuyền Trương Chi
ĐÔNG
Tiệc tan
Nhạc lặng
Người về
Gió bay xác pháo bên hè nhà em.
TUỔI NGỰA
Đỗ nhờ giấc ngủ đêm nay
Rồi mai thui thủi tháng ngày lao đao
Cồn hoang gió động phương nào
Rừng xanh tiếp núi xanh cao chập chùng
Ngựa đi gót vọng rưng rưng
Mải mê đuổi bóng quên vùng cỏ xưa
Ngậm sầu nhai cọng rơm khô
Nghĩ thương tuổi trẻ hồ đồ u mê
Chia bầy nát dấu sơn khê
Ngày xa lầm lũi đi về tủi thân
Đêm này dấu ngựa phân vân
Mùa xuân chừng đã nhú mầm giữa khuya
Tung bờm hất rụng cơn mê
Đã nghe móng gõ bốn bề thiên thai.
TÌNH CỜ
Trời dưng nên nắng không màu
Người dưng con mắt nhìn nhau không lời
Chờ em cười chút cho vui
Cho tình cờ hóa tình người nợ duyên
Thôi mà, trước lạ sau quen!
MỘ KHÚC Ở NÚI CHƯ GIUNG
Rồi mai thác vẫn rì rào
Rừng chưa trở lá cũng đau ít nhiều
Lối mòn giấc mỏng thiu thiu
Chiều sương lũng vọng đìu hiu tiếng buồn
Chia tay con nước xa nguồn
Cây khô ngón lạnh em ruồng rẫy đi
Rồi mai trong cuộc yêu vì
Vàng hong tuổi lạ lấy gì nhận nhau?
Thôi liều với đỉnh non cao
Ngồi im nghe đá bạc màu tuyết sương.
Chư Giung, 1967