Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      



tranh của nữ hoạ sĩ Bàng Ái Thơ


MẢNH HỒN CHIỀU THU

Chiều yên ắng
Ngồi tĩnh lặng
Chạng vạng
Tối dần
Một tiếng chim
Sót lại
Lạc bầy
Buồn vui từ ký ức
Chìm đắm vào suy tư
Về bất chợt
Cơn gió
Nắng sót
Trong bức tranh màu bừng lên
Tình hoạ
Nhạc thơ buồn
Êm Đềm
Ngọt ngào hơi gió thu
Vào tâm tư
Lắng đọng
Nét hoạ - Lời thơ
ấm áp
Mảnh hồn chiều thu

Ở MỘT GÓC VƯỜN

Bóng chiều ngả rọi vào ô kính
Đám mây nặng nề bay ngang
Mặt trời thu nắng về bất chợt
Chiều đông mịt mù
Những nét cành yếu ớt
Những chiéc lá vàng thoi thóp
Góc tường ứa đầy bóng đêm
Âm điệu của tiếng chim đã tắt
ở một góc vườn tĩnh lặng
Tôi ngồi lơ đãng
Nghe con chim goá bụa
Về đậu trên cành mồ côi
Khắc khoải gọi bạn
Có tiếng đập cánh
Con chim khác đã về
Nó muốn kiếm tìm gì thêm nữa
Tôi đón nhận nó
Đón cả từng cơn gió thở dài
Tôi gom tất cả lại
Rồi kiên nhẫn đợi
Ban mai tới
Và tặng lại cho ngày mới
Không gian tĩnh lặng
Vừa thoát khỏi màn đêm
Từ sâu thẳm tâm tư
Tôi thấy có gì mới lạ
Cứ ngân nga nốt nhạc ân tình
Dù trong bóng tối, hay lúc bình minh.

THỨC CÙNG ĐÊM

Mảnh vườn vắng lặng
Dòng sông ngang nhà
Dạt dào tiếng nước
Mang lượng hải hà
Tôi ngồi hồn hoá
Vườn thu sương the
Đêm vỡ khuya ngà
Lắt lay tiếng gió
Động lòng đê mê
Tôi, sương ướt đầm
Gội đầu bạc tóc
Tiếng kêu vụng đồng
Lòng nghiêng thảng thốt
ộp oạp đi đâu
Thở phào não ruột
Đọc trang đêm thánh
Lược già trước tình
Mới hay đêm trắng
Cùng tôi trở mình
Cùng đêm lặng lẽ
Hồn về tàn canh!

NGẬP NGỪNG ĐÔNG

Đông về trên thân cành
Lá trú ngụ
Rung rinh ve vẩy lắng tai nghe
Và ngày đêm
Nặng mùa băng giá
Gió đẩy từng luồng
Trăng vỡ
Đổ tấm vàng xuống cỏ
Đêm thôi chẳng ú tìm
Câu hát mạn thuyển bỏ dở
Ngập ngừng đi ở
Xe chỉ, sâu chuỗi lại bốn mùa
Trong ánh trời, ánh trăng
Trong sương móc, mưa giông
Trong mỗi dòng thơ chất phác
Chị về gột rửa bến sông
Khô giọt mồ hôi
Bất chợt rùng mình
Manh áo cuốn xiết lại
Co cựa chà xát
Hà hơi gọi mùa…
thịt da sống lại.


tranh của nữ hoạ sĩ Bàng Ái Thơ

GỌI CẦU THỰC TẠI

Trải qua tháng ngày bão giông
Bao khúc quanh, ngả rẽ đường đời
Chướng ngại gạt chân cản lối
Tay khua phía trước bắt tìm tự do
Phải chăng như tôi đã thấy
ánh sáng le lói mơ hồ
Lọt vào con tim nhức nhói
Nổi cuồng phong
Gọi cầu thực tại
Tự hát ca với trăn trở dát khô
Tôi chia phần tim yêu ghét
Cho tình nhân thế thăng hoa
Tay buông lối trơn giảo bước
Hoang tưởng đi trong tự do!

LỬA LẠNH HƠI NGƯỜI

Chiếc lá khô
Nền gạch nứt
ẩm ướt rêu phủ.
Hoang sơ
Vờn xa lá rụng
Cỏ mọc tự do
Chỉ còn líu lo
Chiều vắng
Chim về ngủ
Trong hoang vu
Một mình với bếp lửa
Lửa lạnh hơi người.

CHÂN TRỜI TÌNH THƯƠNG

Những mưu toan thường ngày
Đen tối đổ thành từng hố
Và nỗi đau không lời chia sẻ
Hiện đại vượt lên tầng cao vũ trụ
Hoang sơ nhìn lại
Là chân rời cạm bẫy
Nơi này tình thương ở lại
Tiếng cười khô khốc tìm nhau
Gọi tình người sống lại
Đất trời lạc một vì sao
Tìm nơi tồn tại.

VẦNG TRĂNG CÔ ĐƠN

Trăng tháng giêng lẫn vào mưa bụi
Gió đông sót lại
Vò rách đám mây
Buồn như sương khói
Trăng dần tan
Vào khói thuốc đêm xoáy tròn
Vấn vít lời nhớ thương
Con chữ ấm lại
Hồn thơ ngả nghiêng
Thịt da – Hơi men – Tỉnh say
Chưa dứt nỗi buồn
Trống chênh tìm nơi nương tựa.
Một mình ngồi bên bếp lửa
Suy tư ẩn vào sương khói
Cô đơn tình trớ trêu.



VVM.16.10.2024/VA1.874.