Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      




GIÓ BẤC BIỂN

MÙA BẤC

La Gi mùa bấc biển sang.
Nghe heo hút gió mang mang bãi bờ.
Trăng về chất ngất câu thơ.
Đêm yên ả để bâng quơ tiếng cười.

. Sóng xa như dạt mây trời.
Về phương nhớ của một thời mộng mơ.
Khuya mông lung, khuya mơ hồ.
Đò ai ngủ lạnh một bờ sông xanh.

GIÓ NỒM.

Gió Nồm thổi áng mây đen.
Mịt mù u ám cài then khung trời.
Sấm rền sét đánh đôi nơi.
Bảo bùng từ chốn xa khơi tạt vào.

Đường cây mái phố gió gào.
Nhạt mờ cái bụi, rạt rào mưa tuôn.
Âm mưa gõ lạnh phố buồn.
Đèn vàng hiu hắt đêm buông lặng thầm.

Mưa trên mái ngói lâm râm.
Ngoài hiên từng nốt nhạc trầm nhẹ rơi.
Hoa quì trong tối không lời.
Chỉ còn thơm thảo hương trời vấn vương.

Lưa thưa mưa chạm chân tường.
Giọt âm tí tách theo đường rêu đêm.
Vi vu gió thoảng ngang thềm,
Ru đưa hoa cỏ êm đêm vào khuya.

Mây mưa như thể chia lìa.
Đôi đàng gió thổi, đầm đìa sương rơi.
Áng mây bay ngút về trời.
Hạt mưa ghé tạm đường đời trần gian.

GIÓ BẤC

Ào ào gió Bấc lạnh buồn
Thổi qua động cát ruộng vườn núi sông.

Mây đen gió lộng tầng không
Đổ mưa bạt nước mênh mông trời chiều.
Đầm hồ vụng biển đìu hiu
Cỏ cây nằm rạp tiêu điều bến sông.

Sấm rền ầm ĩ bảo giông.
Nương rau ruộng lúa tịnh không bóng người.
Thôn nghèo vắng lặng tiếng cười.
Mái tôn xiu vẹo, hoa tươi dập vùi.

Nông phu ngư phủ ngược xuôi,
Âm thầm ứa lệ ngậm ngùi dưới mưa.
Tang thương đất cũ quê xưa.
Người đi kẻ đến đón đưa ngại ngùng.

Chim bay biền biệt mông lung.
Rừng xanh ngã đổ chập chùng gió sương.
Một ta lở độ dặm đường.
Nhớ quê nhớ mẹ, nhớ hương tóc dài.

Dưới làn gió Bấc thổi dai.
Buồn đau dân dã, u hoài non sông.



VVM.07.9.2024.