Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      



tranh Willem Haenraets

LỜI CHIỀU


BỤI THỜI GIAN

Bụi thời gian lấp nụ cười.
Trăm năm đâu biết phận người một đêm.
Rừng xa lá có xanh thêm.
Tóc ta sao cứ từng đêm trắng nhiều.

THỜI GIAN 1

Một đời như thoáng mây bay.
Sóng bạc đầu vỗ tháng ngày mặn môi.
Nắng mưa làm mỏi bước đời.
Tưởng đâu hụt hẩng giữa thời gian trôi.

THỜI GIAN 2

Không người, năm tháng vẫn trôi.
Không thời gian, không ai ngồi chờ ai.
Không sao Hôm, chẳng sao Mai.
Không ta, không biết đêm dài hay không?

THÁNG GIÊNG

Tháng giêng với luống cải vàng
Hoa dăm cánh mỏng chưa tàn phai hương
Chiều quê nghiêng bóng sau nương
Ta theo sắc cỏ một phương nhớ người.

THÁNG CHẠP

Đông sang tháng chạp lạnh lùng.
Hơi mây sương muối mưa phùn phất phơ.
Năm tàn cây trụi cành trơ.
Rừng mai chớm nụ vàng mơ xuân về.

MÙA PHƯỢNG CŨ

Khi về nhặt cánh phượng buồn,
Nghe mưa tạt ướt nẻo đường về xa.
Tàn lâu rồi những mùa hoa.
Của em áo trắng, của ta dại khờ.

HƯƠNG XƯA

Một mùa phượng vĩ nào xưa,
mênh mang hương dịu dưới mưa chiều tà.
Ta thầm nhớ mái trường xa,
Thầy Cô bạn học đường hoa hạ tàn

KHÔNG LỜI

Trường xưa đổi hiệu thay đời.
Bảng đen phấn trắng không lời biệt ly.
Bút nghiên một thuở xuân thì
Nay như bụi phủ đóa quì tàn phai.

BẾN CŨ

Biệt ly bến cũ bờ xưa.
Thuyền lưu giọt lệ chiều mưa thôn nghèo.
Cánh bèo mang lá vàng theo.
Sông mùa nước nổi, trời heo hút buồn.

trong tập thơ Lời Chiều do nhà xuất bản TRẺ ấn hành


VVM.14.6.2024.