Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      





SEN ĐÃ NỞ Ở HỒ ECHO PARK

Khi trở lại nhớ hái giùm anh cành hoa sen ở Echo Park
Nỗi ám ảnh của thời ấy
Và những ngày đầu ở Los Angeles

Thương nhớ biết bao mùa hạ cũ
Anh đến bao miền trên những tầng mây
Chứng tỏ hiệu năng của chàng trai Huế
Còn em thì dựa vào vai anh và ngủ ngon cùng với giấc mơ
Anh dắt em về Huế của anh

Cổng thành vây quanh với những hương sen
Buổi chiều những cặp tình nhân nghỉ học
Hè về với tiếng ve kêu khắp mọi đường
Tôi dẫn em về đó

Nghĩ tới một quê hương
Có sông nước hồ ao chỗ nào cũng dâng niềm nhớ
Em hãy về đó đi
Anh không dám vào Đại nội
Sợ cảnh hoang vắng của thành quách
Những rêu phong trên thượng thành
Sợ gót tần phi rêu phủ
Tiếng ngựa hí còn vọng lại, khúc Tứ Đại Cảnh ai hát

Sao em chưa về một lần thăm Huế
Bây giờ thì muộn màng rồi

Vậy mà tôi đã bỏ Huế gần năm mươi năm
Hương sen vẫn ngọt trong cổ họng
Em hái trộm giùm tôi chút lá sen
Che nắng cùng mưa mỗi khi đi trên trái đất

NĂM XƯA SÀI GÒN

Tôi từ Huế vào Sài Gòn và ở đó
Một chặng đời qua
Hai mươi mấy năm che chở tôi
Những trận mưa bất chợp, những cơn nắng nồng nàn
Xe cộ ngược xuôi, bầu trời rực lửa
Tôi thương mến biết bao
Những đêm mát lạnh
Những chiều đón em về ở góc đường ấy
Những tối khuya khoắc
Tiếng trống và âm nhạc từ một vũ trường
Thở hắt ra về phía tôi
Máu như muốn sôi lên vì sự sống
Tôi muốn ôm lấy Sài Gòn
Ghì riết trong tay

Thuở đó em ở đâu, nơi nào
Sao em không hiện ra với anh thời đó
Vòng tay anh trống không chờ em
Anh đợi nụ hôn rực rỡ thời đó
Sao em không anh ngày ấy
Cùng hít thở Sài Gòn với anh
Cũng là mệnh số hết

Bây giờ cùng đi với nhau một con đường
Những cách trở truân chuyên đã hết
Chuyện đời đắng cay chua ngọt
Đã nếm trải

Mình đã già rồi
Hãy cùng thở hết chặng đời cuối
Ta sống với nhau không ai ngăn cản nổi
Dẫu định mệnh khắc khe

CÁM ƠN EM

Chan chứa biết bao nước mắt
Khi nghĩ tới quảng đường qua
Với bao nhiêu hạnh phúc, khổ đau

Anh giành một phần đời
Truy niệm tuổi mình, nghĩ tới nghĩa tào khang
Em và con đã cho anh hạnh phúc
Với những đứa cháu

Anh hỏi em có ai hạnh phúc như anh không
Mong được sống một đời bình thường
Anh đã được em vun trồng

Mong được sống một đời yên bình
Mãi mãi

Nếu anh có đủ tất cả
Được vỗ về của mẹ
Được nghe tiếng tụng kinh của cha
Được sống cùng anh em, bằng hữu
Vậy mà cũng khó quá

Hôm nay và ngày tháng tới
Em đã thay anh
Thắp một nén nhang cúng bái ông bà
Còn anh thì đã mệt mỏi phai tàn
Không mong gì hơn nữa hết

Cám ơn em, cám ơn bạn tình ơi
Em là mẹ của các con
Những cháu chắc của bà
Vũ trụ nầy có những nàng dâu chí hiếu
Nên mặt trời vẫn sáng

KHI ANH ĐI RỒI

Không còn chi nữa hết
Kể cả không gian và thời gian
Chiếc lá úa cũng đến lúc rụng xuống
Mấy phai tàn xin giữ lại giùm tôi
Giữ giùm tôi chút hương hoa đồng nội
Chăm bón giùm tôi bóng ngã sân trường
Cùng chiếc nón thơ ngây và sợi tóc
Đôi mắt nâu và sâu thẳm từng trời
Chén rượu đắng anh vừa nốc cạn
Có hề chi đâu chuyện mất hay còn
Miễn được thấy bóng hình em ẩn hiện
Miễn được nhìn em quay mặt sau lưng
Quá khứ ấy anh đã từng nếm trải
Tình yêu kia xin trân trọng cuối đời
Dẫu chấm hết anh vẫn còn bịn rịn
Ôi ta yêu nhau
Cuộc tình ấy lòng biết bao thương nhớ
Em đã cho anh mật ngọt thơm nồng
Đã cho anh nếm trải ân cần
Và khi chết lòng vẫn còn vương vấn
Xin chia tay nhau nước mắt chan hòa
Khi anh chết cũng là duyên phận hết
Níu kéo gì đây một phút hơi tàn
Vì đã biết đến đây là chấm hết
Chiếc xe tang đi một sáng trưa nồng
Em đã đến kể cả lúc chia biệt
Em là chiếc bóng lặng thinh ngoài tinh tú
Anh một mình cùng một nỗi buồn
Khi anh hết những ngày vui cũng mất

THƠ VỀ MẸ

Tôi vụng về không biết viết gì trên trang giấy
Nỗi bất lực của chữ nghiã và trí nhớ hao mòn
Thân xác rã rời ở tuổi trên bảy mươi
Còn gắng viết những ký ức về mẹ
Tôi đã bước đi trên ngàn dặm đường mọi nơi đến
Đã gánh chịu những tai ương và khổ đau
Nuốt nước mắt bỏ Huế mà đi
Những khi đói khó
Nghĩ ra đêm nay về đâu
Đau khổ phận người
Những lúc may mắn thành đạt hiển vinh
Muốn chia xẻ ngọt bùi không ai chia xớt
Ước muốn nói với mẹ, ôm mẹ vào lòng
Không nói năng gì được hết
Bởi uất nghẹn vì số phận
Tan tác đến như thế là cùng
Chiến tranh tang tóc đã cướp đi của tôi vạn điều quý báu
Tôi mồ côi từ đó
Thử tưởng tượng xem lúc ấy tôi mới lớn
Đã không uống được giòng sữa mẹ
Không được ngửi mùi thơm của bàn tay ôm
Mẹ ơi tôi khóc khi tuổi già
Thương phận mình lẻ loi sống trên mặt đất
Xót cho đời mình định mệnh trớ trêu
Trời đất sinh ra loài người là sum họp
Tôi đi cô đơn trên mặt đất
Chiến tranh bom đạn đã cho tôi nếm đủ vị chua cay
Tôi đã đi vào đời từ đó

TRĂNG ĐÊM NAY

Trăng rất đẹp trên đỉnh ngọn cây
Dịu dàng như tay em và tròn như nụ cười
Bẽn lẽn, cong cớn và mặc áo Tần phi
Đi qua lặng lẽ trong đời
Anh là Chế Mân của em đó
Trăng nheo mắt với anh và cười lã lơi
Đi qua đám mây
Thách thức một cơn mộng
Đang đợi em ở đó
Em mong trông thấy anh trong vòng tay ôm
Có hơi thở và tiếng đập dồn dập của con tim
Cùng nhau hưởng một mùa trăng
Cho đến rạng sáng
Anh mong em ước hẹn một câu
Trong mùa trăng ấy
Anh mơ ước em dịu nhẹ đi bên anh
Cho hết đoạn cuối
Không còn trễ đâu em dẫu có vạn điều ước mơ
Anh đã mang quà đính ước tới đường Phan Thanh Giản
Với trầu cau
Và võng lọng đến đón em
Như thế mình có một mùa trăng thịnh vượng
Một mùa thu dịu dàng
Như ta dự đoán
Kết quả tuyệt vời

Trong Thi tập Ngôi nhà trên đồi Monterey Hills



VVM.14.6.2024.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. vietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .