DRAGON & FAIRY IN POETRY
(RỒNG & TIÊN TRONG THI-CA)
HẠNH-PHÚC
Em thấy đấy: vì sao anh đã quyết
Chọn đưa em về giới-thiệu gia-đình?
Dẵm sau gót những tình yêu tha-thiết
Của bao cô hy-vọng chiếm tim mình!
Từ dạo ấy lòng anh mang mối hận
Bởi không làm thỏa-mãn mọi tình yêu,
Với ý nghĩ: biết bao người oán giận
Mình đong-đưa như gió sớm, mây chiều!
Ðời thắm đẹp nhờ muôn hương vạn sắc;
Một cánh hoa khôn dệt nổi xuân vàng!
Anh biết thế nên lòng anh thắc-mắc
Thương bao cô mắt lệ ướt hai hàng.
Nhưng nghĩ lại: lòng tham vô-giới-hạn,
Túi hẹp nông khôn nhốt hết kho trời!
Anh đã chọn một riêng em làm bạn,
Các cô kia đành lỗi mộng chung đời!
Như thế đó, tình anh như thế đó,
Em biết không? em có hiểu cho không?
Chọn một đóa để buông lìa cả bó
Vì anh tin em sắc thắm, hương nồng.
Em đã thấy vai trò em hệ-trọng:
Một bông hoa đại diện cả mùa hoa ?
Anh sung-sướng, anh tràn-trề hy-vọng;
Em, em ơi, đừng để mộng phai nhòa!
Em hãy quyết cùng anh xây tổ ấm,
Dù chông-gai, dù bão-tố ngang trời;
Xây cho trọn một túp lều hoa gấm
Từ hôm nay cho đến lúc xa đời .
Vì đất nước chỉ thanh-bình thịnh-vượng
Khi dân-nhân xã-hội được vui hòa,
Mà họ-mạc xóm-giềng là viễn-tượng
Của gia đình xây dựng giữa hai ta!
17-01-1955
(trong “Tuần Trăng Mật”)
CHIỀU
Chiều nay trời đẹp vô ngần,
Hai ta nghỉ việc nằm gần bên nhau.
Nhà ngang tưởng mấy tầng lầu,
Lá bay qua cửa: muôn màu bướm hoa.
Chim sâu cũng ngỡ sơn-ca,
Nghe đàn chim ngói nói là họa-mi.
Cảnh nghèo nghĩ nữa mà chi,
Trăm ngàn hận tủi quên đi một chiều.
Sống vui với tấm tình yêu,
Vợ+chồng ai hạnh-phúc nhiều hơn ta?
Ngày mai, cuộc sống phiền-hà
Lại làm ta mệt, làm ta nhọc lòng.
Nhưng đời dù mấy long-đong
Cũng còn những phút thong-dong thế này.
Hai ta lại gối kề tay,
Nằm im không rượu mà say ái-tình...
(trong “Tuần Trăng Mật” 1960)
QUEN-THUỘC
Có những con đường quen thuộc cũ
Từ ngày đôi lứa mới yêu nhau.
Tóc nàng phủ xõa lên vai gã,
Tiếng nói người thương quá ngọt-ngào.
Những chuyện không đề, không đoán được,
Ðêm này chưa hết, tiếp đêm mai.
Cổng nhà chặng ấy quen không khép
Lũ chó tuôn theo cứ sủa hoài.
Mắt ngước nhìn lên trăng tháng tám,
Nhìn trăng trong đáy mắt giai-nhân.
Mỗi hồ nước đọng, từng mô đá,
Thuộc hết đường đêm dưới bước chân.
Tay nhỏ ngang mày che ánh chói,
Có cô con gái lãng văn-bài,
Bâng-khuâng một phút hồn trinh-nữ,
Chừng mộng ngày mai, mộng với ai...
Những buổi về khuya sương xuống lạnh;
Dưới mưa bước nhỏ vẫn thư-nhàn;
Gốc cây thủ-thỉ bên tường gạch:
Cô+cậu vui đời nhất thế-gian!
Ai chẳng từng ghi bao kỷ-niệm,
Tuổi xuân dan-díu những con đường!
Nhưng rồi... hướng chuyển, thuyền xoay lái,
Đường cũ người xưa cách mấy phương...
*
Lâu lắm, hôm nay về nẻo thuộc,
Chúng mình sống lại thuở hai mươi;
Sau lưng tiếng chó ùa theo sủa,
Chồng vợ nhìn nhau ngặt-nghẽo cười.
Thuở ấy ân-tình mà gãy đổ,
Lòng nào thanh-thản tối hôm nay:
Ði trên đường cũ đầy quen thuộc,
Trời rộng ghì trong bốn cánh tay...