Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      







CÁT KHÔ  

Những tảng đá sóng vỗ tan thành cát vụn
Đem trải dài dọc bờ biển chờ em
Biển nước xanh và bãi cát êm đềm
Em không đến loài hải âu thất vọng

Chúng vẫn chao dọc theo bờ cát rộng
Mắt láo liên tìm dấu vết chân em
Nhưng tìm hoài cho biển phủ trời đêm
Từng đợt sóng xoá mờ đi dấu vết

Anh nhìn theo bãi cát vàng xa tít
Nhìn cánh chim buồn bã đã bay xa
Buổi chiều về màu ráng sắc chưa pha
Hơi gió lạnh đám dã tràng trốn hết

Ở ngoài kia sóng bạc đầu cố lết 
Đế gần bờ giận dữ đập tung lên
Đập xong rồi thì im lặng rút êm
Vì tức tối không thấy em bên cạnh

Biển đã lạnh lòng anh càng thấy lạnh
Lạnh một mình ngồi ngắm biển chơ vơ
Bãi cát vàng chờ em cũng đã khô
Xin nước biển đừng xô thêm cát nữa

21/07/2018

GIỌT CÀ PHÊ  

Giọt cà phê cứ rơi hoài từng chặp
Nhỏ từng khi nghe đăng đắng bờ môi
Biết xa em là đã xa thật rồi
Nhưng sao vẫn ôm chầm bao luyến nhớ

Anh muốn quên nhưng quên răng cho đặng
Vẫn nhớ em và nhớ lắm em ơi!
Nhớ triệu lần và nhớ suốt cuộc đời
Nhớ kỷ niệm, dáng hình và ánh mắt

Nhớ áo dài em mang màu tím ngắt
Nhớ nụ cuời răng khểnh lúm đồng tiền
Tóc em bay nắng chiều cứ ngả nghiêng
Trong sương sớm hay trăng gầy bên cửa

Bao nhiêu giọt vẫn nhỏ đều từng bữa
Cà phê phin rơi mỗi một sáng mai
Khuấy cà phê bằng chiếc muổng trong tay
Khuấy như thể tâm hồn đang chao động

Thêm sữa,đường màu đen phai tán mỏng
Anh thêm vào hương vị thuở yêu em
Cà phê nào là giọt đắng không tên
Như biển mặn thì ngàn năm vẫn thế!

23/07/2018

MÙA HÈ VÀ CÁNH PHƯỢNG  

Hoa phượng rơi quá nhiều trong tháng bảy
Rơi trên đường, trên áo tím em mang
Phương vẫn rơi từng cánh phượng ngỡ ngàng
Như nuối tiếc một tình yêu mới chớm 

Em vẫn thế mái tóc mềm vừa lớn
Thả dài lưng óng ả suối huyền mơ
Dáng thư sinh trong áo trắng học trò
Cùng chúng bạn đùa vui ngày tháng ấy  

Tuổi của em trắng xinh như tờ giấy
Chưa một lần hoen ố vết yêu thương
Chưa một lần hiểu hết nghĩa yêu đương
Nên chiếc miệng cười hồn nhiên đẹp quá! 

Rồi đột nhiên vô tình cơn gió lạ
Thổi vào hồn nghe cảm giác lâng lâng
Kể từ nay em hiểu được một lần
Và hiểu được đêm mơ kề gối mộng

Em biết buồn khi nhìn hoa phượng rụng
Biết với tay kéo vạt áo dài bay
Biết thẹn thùng khi ai đó nắm tay
Và ngung nguầy quay lưng không thèm nói

Biết giận hờn sau mỗi lần đứng đợi
Biết hẹn hò cho bóng ngã chung đôi
Chút phấn hồng chút son đỏ lên môi
Cho tình tự buổi chiều khi phượng thắm

Tháng bảy về phượng bay trời cứ nắng
Áo tím giờ thay áo trắng khi xưa
Vì mùa hè nên ít có đổ mưa
Nhưng cánh phượng vẫn rơi tà áo tím.

26/07/2018

NGỌN GIÓ VÔ TÌNH  

Gió vẫn đi về trên lối xưa
Khiến cành hoa phượng cứ đung đưa
Lắt lay trước gió chiều hoang vắng
Vần vũ như trời sắp đổ mưa

Ngày xưa gió thổi áo dài em
Thổi mái tóc nhung những sợi mềm
Chiếc nón lệch nghiêng bờ vai nhỏ
Lá vàng đùa giỡn dưới chân quen

Gió nhẹ thoảng trên thảm cỏ dày
Xoa chiều hằn học nắng còn gay
Mơn man ôm gót chân em lại
Vì sợ chân đau tháo bỏ giày

Gió hôn lên má, miệng em cười
Anh sợ làn môi sẽ bớt tươi
Cứ đứng giang mình ra chắn gió
Muốn hôn thay gió ...ngẩn ngơ người.

DÙ GIÓ CÓ THỔI  

Gió ôi ! Xin gió đừng xao nữa
Tình của lòng ta sắp rụng rồi
Khẩn khoản nài xin năn nỉ đó
Lặng giùm đừng thổi ngại tình rơi

Ta đã hờn ghen với gió chiều
Thổi tan đi hết cả hương yêu
Phượng hồng ta giữ trên cành biếc
Gió cũng làm rơi rụng rất nhiểu

Nhờ gió mang giùm mấy nụ hôn
Không đem nên gió để ta hờn
Trao về người phía phương trời ấy
Cho mộng tình khuya đỡ chập chờn

Mỗi lần hai đứa bước song đôi 
Ta dặn gió chiều thổi nhẹ thôi
Chớ có làm tóc em ta rối
Nhưng sao gió chẳng chịu nghe lời

Ta muốn thổi tan hết mây đi
Ở phiá trời Đông cứ bám ghì
Nên không thấy được người đang nhớ
Nhưng sao gió chẳng chịu giúp gì

Ta muốn mây trời không che Huế
Che hàng phượng vỹ với hàng me
Trên đường vắng bóng người yêu cũ
Nên ta đang giận gió đây nè!
     
CHIỀU THẤY GHÉT  

Buổi chiều đã bỏ anh đi mất
Còn lại đêm đen với nỗi buồn
Anh muốn bật đèn nhưng lại ngại
Sợ mình đơn lẻ giữa mông lung

Anh đã cùng em với những chiều
Khi mà hai đứa nắm tay yêu
Chúng mình bách bộ ngang qua lối
Dưới bóng tàn cây lá rụng nhiều

Mình cũng bên nhau ngắm ráng chiều
Hoàng hôn hối thúc tiếng chim kêu
Rủ nhau về tổ trời sắp tối
Ta vẫn ngồi nghe tiếng thở đều

Chiều nào cũng thế bước song đôi
Im lặng tuy không nói nửa lời
Hai trái tìm mình cùng nhịp đập
Mặc tình chiếc lá cuối ngày rơi

Vì thế anh thích nhất buổi chiều
Buổi chiều gợi nhớ một tình yêu
Nay sao chiều lại đang  tâm quá
Nỡ bỏ anh đi hết buổi chiều.



VVM.17.10.2021