Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


      



Lặng lẽ

Mùa đông
em khoác ngọn gió bấc của ngày
tháng Mười Hai đã cuối
nắng tàn rất vội
chớm nụ một cành mai
không mang màu của nắng
em đợi gì trong nỗi nhớ mùa đông
gánh trên vai một đời gió bụi
dấu chân xưa bỏ lại trên đường
vẫn xôn xao một thời quá khứ dòng sông cứ trôi
em làm sao níu giữ
bến bờ nào kỷ niệm sẽ tìm nhau
xuân ở đâu những ngày câm lặng
ôm khư khư nỗi nhớ
như nụ hoa đơn côi vừa nở trong vườn
em ôm chặt bóng mình
lặng lẽ mùa đông...

Đừng gọi em...

Đừng gọi em là nắng
mùa hạ còn đâu anh
chỉ trời đông hiu quạnh
hoa tuyết nở trên cành

Đừng gọi em là gió
gió rồi sẽ bay đi
không còn rung cây nữa
ai theo anh lối về

Đừng gọi em là nhỏ
em chẳng còn thanh xuân
tuổi thơ dù đã mất
hãy yêu em ân cần

Đừng gọi em yêu dấu
còn gì đâu anh ơi
để em về nương náu
trong bóng tối cuộc đời

Đừng gọi em quá
khứ em chỉ cần
tương lai hôm qua
giờ xa lắm em chỉ

còn hôm nay

Đừng gọi em kỷ niệm
anh giữ lại muôn đời
nếu có còn lưu luyến
chỉ riêng mình em thôi.

Tình đã xa rồi

Tình đã xa rồi như áng mây
bỏ lại cùng em nỗi nhớ đầy
lệ rơi rơi ướt từng kỷ niệm
trên lối khuya về gió heo may

Tình đã xa rồi chia cách nhau
làm sao tìm lại phút ban đầu
đường xưa lối cũ giờ hoang vắng
ngơ ngác mình em kiếp bể dâu

Tình đã xa rồi em với ai
nắng mưa đổ xuống mảnh vai gầy
đi qua năm tháng dài vô tận
chẳng còn đâu nữa một vòng tay

Tình đã xa rồi chỉ thế thôi
em về xếp lại nửa mảnh
đời một thời yêu dấu rồi xa mãi
buồn chỉ riêng em một góc trời!



VVM.03.7.2021