Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


      

  
BÌNH VỠ - LE VASE BRISÉ  

Mã tiên hương sắc phai nhòa,
Vết hằn rạn nứt bình hoa bao giờ .
Quạt vung khẻ chạm ơ hờ,
Nhẹ nhàng, im vắng, ai ngờ vết thương .

Mong manh một vết tơ vương,
Ngày thêm sâu thẳm , gậm mòn pha lê .
Vô hình từng bước vết kia,
Vòng loang dần tỏa , đường chia thêm dài .

Rồi từng giọt nước mát vơi,
Nhựa nuôi hoa cũng cạn rồi từ lâu .
Còn ngờ chi nữa, người ơi !
Xin đừng chạm đến , vỡ rồi bình hoa !

Tay người yêu dấu chạm ta,
Làm tim đau nhói , ai mà hiểu cho .
Phận mình thôi cũng xót xa
Hoa tình đã rụng, sầu qua bóng người .

Nguyên trinh trước mắt người đời,
Âm thầm tiếng khóc, giữa vời lệ rơi.
Vết thương sâu kín khôn vơi
Tim người đã vỡ, đừng ai chạm vào !