Việt Văn Mới
Việt Văn Mới


















Độc thoại tháng 8

đùa với mặt trời như trò chơi nhắc nhở
thuở xưa giỡn nắng
niềm vui hiện ra trong phút giây
gió mát tấm lưng gầy
giật mình bàn tay chạm
ừ nhỉ còn bên nhau
lời ca của chim rưng rưng
buổi sớm mai thật ngọt

cứ để êm đềm bao phủ không gian
cuộc đời yên tĩnh dưới tàng cây
sáng chiều có nắng
tối khuya có trăng
những nụ cười nằm yên trên chiếc xe lăn bánh
thời gian vỗ về
bao nhiêu tỏ bày chân thật
những gì thuộc về nhau, cho nhau
tự hứa sẽ cất sâu trong tâm khảm
cho dù ký ức rạn nứt theo nỗi buồn

hạt bụi bay qua trần gian
như hoa lá vô tình rụng theo ngày tháng
như đá xanh đóng rêu
như cây cỏ thay màu
đất trời cho chúng ta biết bao điều kỳ lạ
nếm thử đi
đủ mùi đủ vị
rồi đọc, rồi viết
mùa hè rực rỡ trên ngón tay khỏ phím

đôi khi thanh âm không cần thiết
cứ lặng thinh qua cầu
tháng sáu, tháng bảy rồi tháng tám
mưa mau nắng vội
đếm làm chi ngày tháng
tập thơ màu xám nằm im
kéo ta đi trên nhiều đoạn đường
mùa hạ trải tấm lòng thật rộng nhưng đôi khi không đủ
bao nhiêu hình ảnh chất chồng
trong cuồng lưu của biển đa đoan

trở về tìm lại quyển kinh đọc không hiểu
câu và chữ quay tròn
như sóng trong tim
ngôn ngữ như sức hút
những khuôn mặt chân tình và trân tráo
réo gọi bên kia biển
vượt xa núi rừng lời thơ bay lên mây

ngày nóng tháng 8-2020
Perséides tháng tám

khều khều ngón chân trên cỏ
mùa hạ với những thói quen quái đản
bãi cỏ vàng hấp hối nói với người lãng du
con đường đã quá cũ
tiếng nói nhạt thưa
nụ cười vắng bóng
những siết tay buông thả
những cái nhìn trông xa
bao nhiêu khát thèm dục vọng
như côn trùng bu quanh trái tim khô cằn
đa đoan với chữ nghĩa, áo cơm

tháng tám nhìn mặt trời
muốn xé tung nhung lụa
quăng bài thơ lên cây
nỗi buồn nhắc lại như thứ kinh điển từ chương
chiếc xe lửa khuất sau bụi hồng
giấc mơ cũ chìm trong im lặng
giấc mơ mới ra đời bên cạnh đá hoa
ta bắt đầu già vì nhận ra nhiều xa lạ
con chim bay qua và hát

cũng tháng tám nhìn đêm tìm sao xẹt
perséides trở lại như người tình chu kỳ
bắt cầu ô thước đông phương
chạy tìm tự do như chuyện đời xưa
phù du và dã tràng chơi đùa ngày tháng
bãi dâu thành ruộng lúa
bức tranh cổ quái buồn buồn
nét vẽ run tay buổi sớm mai

đọc thơ bạn thấy chữ hạo nhiên đánh mất
mỉm cười trong lòng
con ruồi bay ngang qua cửa
thật vô tình như mưa
chạy ra khu vườn dịu mát
dẫm lên sỏi nghe đau …

cuối hạ 2020
Tiếng của mùa xuân

đôi khi nhìn nhau nghe ký ức vỡ leng keng
nói lời tiếc nuối thời gian trôi nhanh quá
rồi lại nắm tay nhau đi trên đường lạ
phía xa hun hút, sợ trơn
trăng buồn phố nhỏ nghiêng nghiêng
động lòng trắc ẩn - thốt lên tiếng thương đời

bao nhiêu năm thu mình
mỉm cười cùng sách vở
da nhăn tóc bạc triết lý vu vơ
tiếng nói cười ngày càng khuyết lệch
ký ức mờ đi rất nhiều
cuộc sống vẫn vô tình bên đồi gió đìu hiu

hàng cây vụng dại khẳng khiu
ly chia một nửa uống cũng không cạn
ngâm nga chuyện phù sinh ngọt đắng
ngọn đèn phía xa như mắt phù thủy
cuồng si bao nhiêu cũng chưa đủ ngọn ngành

còn một ô cửa mở ra phía trái tim chạy thoát
mặt trời và hoàng hôn nhìn xuyên bàn tay
chẳng khác gì nhau
đêm ngày khắc khoải có tiếng kêu kinh Phật
chim hót trên tường vôi trắng lên rêu
ngoài khung cửa nhỏ
phải chăng mùa xuân vẫn dịu mềm ?

đầu xuân 2020



.Cập nhật theo nguyên bản của tác giả chuyển từ Belgique.