ĐƠN PHƯƠNG
Cái thời người ấy trong tôi
Một ngày không gặp đứng ngồi không yên
Biết là mình quá vô duyên
Gió đằng lưng cứ ngang nhiên đập vào.(*)
Người dưng ơi khổ làm sao
Càng giơ tay gạt càng dào dạt mong.
Ngước trông bảy sắc cầu vồng
Thắm mầu người nhạt rực hồng một ta
Đêm đêm những oán trăng già
Chẳng soi cho tỏ tình ta với người.
Thế rồi người ấy mù khơi
Thế rồi ta cũng thành người bến xa.
Ngày đi qua tháng đi qua
Nỗi xưa chỉ thoáng mưa sa chợt về.
Cái ngày gặp lại bây giờ
Thấy thương thấy trách dại khờ: Đơn phương.
Năm 1998
(*) Gió sao gió đánh đằng lưng
Dạ sao dạ nhớ người dưng thế này
(Ca dao)
HAI THÌ CON GÁI
Một thì bên mẹ bên cha
Một thì em ở cùng nhà các con
Vẫn dây lưng thắt cho tròn
Vẫn như thiếu nữ còn son thuở nào.
Chỉ thương cái phận cào cào
“Áo đen áo đỏ”* mà sao chẳng thành “Hoa chanh thơm giữa vườn chanh”
Dù chưa đậu quả đã thành chát chua.
Đã toan trốn đến cửa chùa
Đã toan xuống tóc mà chưa yên lòng
Lại mong trọn kiếp má hồng
Lại mong giữ lấy tình trong nghĩa ngoài.
Trải đêm theo tiểng thở dài
Trải ngày vẫn nặng đôi vai cát lầm.
Giấu mình vào chốn âm thầm
Tránh đi những tiếng sắt cầm bên tai...
Thôi thì ngồi đếm ban mai
Để trừ dần tiếng thở dài hàng đêm.
3-2016
*Cào cào giã gạo ta xem
Ta may áo đỏ áo đen cho Cào (Ca dao)