E m đứng đó, buổi chiều hơi lạnh.
Buổi chiều với những cơn gió thật nhẹ, mơn man làn tóc em, những sợi tóc chấm ngang vai như tuổi xuân đang dừng lại ở đó, như có nỗi chờ đợi vừa ray rứt, vừa ngọt ngào, thoảng đến từ một miền dấu yêu nào ...
Mắt, đôi mắt thật xa xăm, long lanh những kỷ niệm, dường như đang thắp lên niềm đam mê tuyệt vời của ngày tháng, của tuổi thơ, lấp lánh những cỏ, những hoa, những rong chơi trong mộng mị, trong dòng chảy của đá cuội, của cát mịn êm ái một thuở xa xưa trong vũng ký ức .
Em đứng đó, đôi môi hồng lên màu nắng chiều sắp tắt, hơi mím lại như nốt nhạc trầm buồn nào đang khởi lên, âm thầm, xa vắng, ..có chút hờn dỗi thấp thóang như tia chớp sáng lên trong trái tim, bỗng lắng xuống trong mênh mông hoàng hôn .
Nhìn em, tôi như nhìn vào nỗi cô đơn trong tôi, trong những kiếm tìm vừa nồng ấm vừa tuyệt vọng,.Có phải những thao thức của những dòng thơ, những lời hẹn hò không hồi đáp, những câu ca dao trong lời ru của Mẹ, những quay quắt nhớ nhung của tuối trẻ vụng dại,..đang như cánh bướm nhỏ chập chờn đậu trên sợi tóc ấy, trên làn mi cong khép mớ bóng chiều, trên đôi môi thiếu nửa nụ cười ...Con bướm nhỏ trong hồi tưỡng, trong tiếng nói thì thầm, không có một chỗ đế trao gửi, luôn gặp gỡ những nỗi buồn lạ mặt .
Nhìn em, bỗng dưng tôi nghĩ đến những cái nhìn hờ hững, nhừng nỗi trống vắng lạnh lẽo đang đeo bám trong trái tim, bao khát khao đã một thời chảy theo hy vọng, chợt lắng xuống, khô cạn. Tôi thầm hỏi, có phải buổi chiều, hình bóng em là niềm bâng khuâng hôm nay trong tôi .