Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
         



PHƯỢNG LỬA


N hững cánh phượng rũ lũ sau mưa đang cố bám chặt vào màu hừng hực lửa của chúng… Thật ra, khi súng sính những nàng mưa trên thân thể đỏ au của mình, chị em nhà phượng thấy đất trời mát rượi đến nỗi họ những muốn gốc phượng dưới chân hãy đổ mình, đổ mình xuống nữa mà ngâm các nàng hẳn vào lòng con kênh be bé, cho mùa hạ thêm phần thi vị. Hoặc ít ra, ngã xoài xuống để bò rạp trên khoảng sân còn lóng lánh nước, dẫu như thế, có làm rụng rơi đôi chút những lá phượng bé tẻo teo, vì, lũ lá ấy cũng rất điệu nghệ mà lăn qua lăn lại, xoay tới xoay lui, làm những cô nàng phượng thắm trố đôi mắt mỹ miều nhìn đắm đuối…

Chỉ cần một chút nước thôi, các nàng phượng vĩ sẽ soi đôi mi cong vút vào, rồi như một giấc mơ, quý nương khẽ reo lên, hè về, hè về…

Phượng còn mong mưa làm mát cái thân thể của mình, vốn suốt ngày trân mình trong cái chói chan của mặt trời khô khốc. Nàng vẫn mỗi ngày chứng kiến bao là khúc khích, bao là thút thít của lũ áo trắng lăng quăng dưới chân. Có khi một đứa con trai muốn lắm, mà mãi vẫn chưa nắm tay được đứa con gái để nói điều cần nói, vì 90 ngày nữa, hai đứa ấy chẳng còn cơ hội gặp nhau. Có phải Phượng gây khó dễ cho chúng đâu: thậm chí, khi trời đổ mưa, những tán lá Phượng cũng thừa sức làm không gian thêm lãng mạn cơ mà! Còn trời nắng ráo, ôi chúng lại còn lắm trò mà nâng niu nhau: Cậu cố mà lau cho cô những giọt mồ hôi trên trán. Cô có vẻ e lệ, nhưng cứ thế mà chẳng có phản ứng gì, vì trong lòng cô có cái gì lạ lắm đang làm cô bần thần. Dường như cô cậu có cái gì khó nói, đến nỗi cậu dúi vào tay cô một bì thư xanh xanh có tẩm nước hoa thơm, mà mùi dễ thương của nó bay lên khiến Phượng như muốn xỉu té. Đưa thư rồi, mà cậu cứ lợi dụng để tay cậu yên trong tay cô... Rồi cô đưa cho cậu cái khăn mùi soa, chẳng hiểu sao cũng có mùi thơm y như mùi thơm của lá thư ban nãy! Thế là họ giật nảy người làm gốc Phượng lẩy bẩy theo…

Có tiếng huyên náo. Một lũ áo trắng bầy hầy mồ hôi và rừng rực ánh mặt trời trên từng khuôn mặt. Chúng ù té mà chẳng biết sẽ lao mình về hướng nào. Lão phượng phát giác ra chúng đang bổ nhào như chú diều tít trên kia, về phía mình. Lũ con gái cong mình nhặt những cánh phượng dễ thương rồi cài trên mái tóc. Lũ con trai cứ như động kinh rượt nhau chạy tóe khói. Có đứa đứng lại, len lén nhặt cánh phượng nào đỏ nhất, rồi dấu cái tay cầm cánh phượng ấy sau lưng, và nhẹ như con rắn, lẻn đến sau lưng con bé mà nó để ý từ đầu năm học (có hôm, trong giờ học, nó nhìn cô nàng đến lác cả mắt ra, đến nỗi thầy “phết” cho nó một roi đau điếng). Ừ! Nó lén dúi vào làn tóc đẹp ơi là đẹp của con bé kia, rồi… đực ra, á khẩu!

Phượng thở dài. Khỉ ạ! Ta cũng chỉ là một tạo vật mà trời đất sản sinh, rồi ấn ta vào những tháng ngày mà ta nào được phép lập trình. Ai cũng khen rằng ta đẹp quá! Và ai cũng bảo rằng ta ác nghiệt! Vì cứ hễ có ta là có chia ly! Cứ hễ có ta là mặt trời cay cú tỏa xuống gian trần những tia sáng cháy bỏng. Ta đứng đây làm đẹp bao điều, nhất là không gian ta chiếm hữu luôn là cái gì đó mộng mơ, phiêu lãng. Nhưng loài người, kể cả lũ học trò kia lại cứ ngóng cho đất trời sầm cơn mưa càng to càng tốt. Cho mát ư?

Phải rồi! ta cũng muốn mưa xối trên ta ngày đêm, để ta cho đời những cánh hoa thắm hơn. Và như thế, ta lại đem cho đời bao điều nhung nhớ, bao nước mắt lững lờ, và nhất là bao kỷ niệm thật êm đềm…

Không tin, cứ hỏi những kẻ đã từng mài đũng quần trên ghế học đường, xem có ai ghét ta, dẫu là Lão Phượng Già, dẫu là những Nàng Phượng Lửa, hay dẫu là những lá phượng tẻo teo, bay bay trong không gian, chờ mưa tắm gội…

24.05.2015



VVM.26.7.2023-NVA.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .