Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      



KHOẢNG LẶNG




T ôi chẳng rành âm nhạc lắm nhưng khúc nhạc chiều thường đưa hồn tôi vào cõi yên tĩnh mơ hồ. Đôi lần tôi lặng đi, khi điệu sonate nhà bên chao sang căn gác trọ, vào lúc mọi người ra khỏi nhà. Một khung cửa sổ mở ra một khoảng trời xanh. Một cụm mây trắng như không bao giờ trôi. Một thoáng hương của nắng, ở đâu xa, mà ánh sáng chưa khi nào qua được khung cửa, bởi những mái nhà lô nhô che lấp. Đôi con chim sẻ rời khỏi mái ngói, bỏ lại vài giọt âm thanh. Chim bay đi và trả cho tôi khoảng trời bên kia khung cửa, trong ký ức.

Từ khoảng lặng của buổi chiều yên, tôi nghe được tiếng thì thầm của con chữ, lẫn trang giấy của sách vở ngổn ngang trên bàn  viết và mùi mực của quản bút đã khô. Trong tập lưu bút, đôi khi, chỉ ghi duy nhất một nét chữ trên trang giấy trắng, tưởng chừng trống vắng vô tư, lại đầy ắp nỗi niềm. Nét chữ trên giấy có thể bị nhòa bởi nước mắt hay giọt mưa, nhưng trên trang ký ức vẫn còn nguyên, dù thời gian thản nhiên trôi qua.            .

Ngày quen nhau, Cát Hoa gửi đến tôi những trang thư, những bài thơ, thường ký nybn. Tôi khờ khạo tưởng Cát Hoa tự xưng là người yêu bé nhỏ với tôi, với mối tình đầu đời. Sau hai mùa xuân, Cát Hoa về non yên (ny), yêu một sinh viên Võ bị Đà Lạt, bỏ lại sau lưng khoảng lặng bùi ngùi (bn). Về sau gặp lại, Cát Hoa giải thích nybn chỉ là ngụ ý buồn nhớ chuyện trẻ con. Như thế, Bài thơ thứ nhất, Bài thơ thứ hai của nybn, của ngày ý bên nhau để lại trong tôi một khoảng lặng ngây ngô.

Vì nhiều lẽ, tôi sống khép kín, ít giao tiếp, không dám quen với những người sang trọng, không dám bày tỏ với ai điều gì, trừ phi có người yêu thương chân tình. Một hôm, Bác Huy, gọi tôi đến biệt thự. Tôi ngần ngại lo sợ vì đáng lẽ tôi phải đến thăm Bác ngay khi đến dạy ở trường Thánh Mẫu, gần nhà Bác. Nhưng khi đến nơi, mọi người tiếp tôi niềm nở, như thể thân quen đã lâu. Dù vậy, tôi vẫn lặng thinh, chỉ nói vài lời khi cần thiết.  Lúc sắp về, Bác tặng tôi một quyển sách với lời đề “Tặng Matlys, Một anh thầm lặng y sơn”, nghĩa là tôi lặng thinh như núi. Từ đó, tôi ký tên bằng ký hiệu này. Nhiều người thắc mắc, riêng Matlys vẫn thầm lặng y sơn, vẫn lưu lại trong lòng âm thanh dịu êm của lời thì thầm.         

Đường đời mênh mông, phố xá đổi thay, người càng ngày càng thêm đông, càng lạ lẫm, biết tìm ai thật lòng thân thiện, tôi đành nói chuyện với chính tôi, qua cỏ hoa, qua con chữ. Trên lối về xóm cũ, trước mặt tình cờ rơi chiếc lá vàng khô, âm thanh vang nhẹ khi  thả xuống mặt đường. Trên mặt lá, con sâu không tên đã chạm nên vòng tròn. Vòng tròn như số không, thông báo “không bạn”, “không em”, “không còn ai quen” nơi phố xưa. Tôi nhặt chiếc lá ép vào giữa hai trang lưu bút như ép vào trang giấy một khoảng lặng, nhưng không ép được âm thanh lá rơi. Thời gian thản nhiên trôi, người say sưa rót chén ly bôi. Tiếng rơi giọt rượu hòa cùng tiếng rơi nước mắt, như rơi giọt buồn..            

Trước bao điều miên man, tôi tự nghe khúc nhạc trái tim, được hòa điệu cùng nhịp tâm tình, trong khoảng lặng, dù đời phân ly.                                                                 




VVM.16.6.2023

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .