N gày 27 tháng 10, 1964, Cảnh Sát Trưởng Friedrich Kempf của thành phố Innsbruck, ở Áo quốc, nhận được một cú điện thoại:
- Thưa ông Cảnh Sát Trưởng, tôi là cảnh sát viên Muller, xin trình với ông là mới có một người tìm thấy một xác không đầu và không chân của một người đàn bà, được gói ở trong bọc nylon và vứt ở trên bờ sông Inn. Tôi đã không cho ai được đụng vào và bảo mọi người phải chờ ông đến.
- Tốt lắm, đừng có đụng vào cái gì cả, tôi tới ngay.
Sau khi gác máy, Cảnh Sát Trưởng Kempf không tỏ vẻ vội vã mà ông bình thản mặc áo khoác vì ngoài trời khá lạnh. Tuy nhiên ông hơi bực bội vì ông biết qua kinh nghiệm là những vụ xác chết bị chặt ra làm nhiều phần luôn luôn là những chuyện không thể điều tra ra nhanh chóng và dễ dàng. Ông đã gặp một việc tương tự trong cuộc đời thám tử của ông và chuyện đó quả là đã rất khó khăn để giải quyết thỏa đáng. Ông đã có một sự nghiệp thám tử điều tra khá hiển hách và giờ đây, ở tuổi 55, ông đang được coi là một trong những thám tử sáng giá nhất trong vùng. Nhưng người phụ tá của ông, Otto Schutz, thì lại rất bị kích thích vì đây là vụ điều tra hình sự quan trọng đầu tiên trong đời làm thám tử của anh.
Cảnh Sát Trưởng Kempf cảm nhận được sự việc và ông đã trả lời trước, không để người phụ tá của mình há miệng hỏi.
- Đừng có quýnh quáng lên vậy Schutz ạ. Chuyện này là rắc rối lắm và không phải dễ giải quyết được ngay đâu…
Ba ngày sau vị thầy thuốc pháp y tới đưa bản tường trình của ông cho ông Cảnh Sát Trưởng. Cuộc điều tra trên bờ sông Inn, nơi hiện trường, đã không mang lại kết quả cụ thể nào. Hôm đó khi tới nơi thì ông Cảnh Sát Trưởng và người phụ tá đã được người cảnh sát và người thuyền chài đã tìm ra xác chết chờ đón.
Họ đã tìm thấy trong một cái bọc bằng nylon đỏ xác một người đàn bà không đầu và không chân, chỉ còn phần thân và hai cánh tay. Ngó qua một chút, ông Cảnh Sát Trưởng cho lệnh gửi ngay bọc đó tới thầy thuốc pháp y. Sẽ hoàn toàn vô ích khi muốn làm gì trước lúc có ý kiến của các nhà chuyên môn.
Giờ đây, vị thầy thuốc pháp y đang ở trước mặt ông, cuộc điều tra đã thật sự có thể bắt đầu . Vị thầy thuốc, một người đã hơi trọng tuổi tỏ vẻ rất hào hứng; trong những công việc như thế này, vai trò của ông ta rất quan trọng và ông ta hiểu rõ điều đó.
- Thưa ông Cảnh Sát Trưởng, tôi có một số nhận xét mà trong đó ông sẽ thấy có nhiều điều rất đáng chú ý. Trước nhất tôi không thể cho ông biết rõ cái chết đã xảy ra như thế nào vì phần thân và đôi cánh tay của nạn nhân không mang một thương tích và sự trầy xát nào. Có thể nói chắc là cái chết đ ã xảy đến khi đầu nạn nhân bị chặt đứt lìa, tuy vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn. Trong chốc lát tôi có thể có sự giải thích tiếp …
Hơi có vẻ bị mất kiên nhẫn, Cảnh Sát Trưởng ngắt lời thầy thuốc pháp y:
- Được… xin hãy nói về nạn nhân.
Mở cuốn sổ ghi chú của mình, thầy thuốc pháp y trả lời:
- Một phụ nữ khoảng 45 tuổi, khỏe mạnh, không bị thương tật gì, không có dấu vết đ ã bị giải phẫu. Xác chết đ ã bị ngâm trong nước khoảng gần một tháng. Sau đây là hai chi tiết có thể là quan trọng với ông. Trước nhất là người đàn bà này đã bị chặt đứt đầu trong lúc còn sống, sự hiện diện của máu đầy ứ trong phổi khiến ta không thể nghi ngờ gì nữa.
Otto Schutz giật bắn người như muốn chồm dậy, nhưng Cảnh Sát Trưởng Kempf đã giơ tay giữ anh lại.
- Đừng quá kích thích như vậy Schutz ạ. Đừng vội tưởng tượng đây là một vụ giết người để tế thần hay là một chuyện gì tương tự. Chắc còn tệ hơn thế nữa. Tên sát nhân chắc đã đánh chết giấc nạn nhân và tưởng là nạn nhân đã chết, trong lúc thực tế người thiếu phụ chỉ bị ngất chứ vẫn còn sống… Rồi sao nữa, bác sĩ?
- Tôi có thể nói là đây là việc làm của một tên sát nhân chuyên nghiệp. Xác nạn nhân đ ã được chặt ra làm nhiều đoạn một cách thành thạo, y như là bởi một phẫu thuật gia…
Nhưng, mặc dù đã có những chi tiết tạm coi là chính xác như vậy, cuộc điều tra vẫn dẫm chân tại chỗ. Hai ngày sau vẫn chưa có tia sáng nào mới. Việc vét sông Inn và dùng người nhái tìm kiếm không mang lại kết quả nào. Phần còn lại của xác nạn nhân vẫn như đã bốc hơi. Ngược lại báo chí đã đưa tin và gây ra sự việc là các thông tin từ tứ phương được gửi tới tới tấp; quả là không thiếu gì các nhân chứng, quá nhiều là khác. Cảnh Sát Trưởng Kempf nhận được vô số các cú điện thoại gọi tới. Các cú điện thoại mang lại đủ thứ tố giác, đủ thứ tin tức ngớ ngẩn, nhưng cũng có những thông tin về những manh mối đứng đắn hơn, về nhiều việc mất tích có xảy ra thật, và cần phải điều tra kỹ lưỡng. Đây quả là một công việc khó nhọc xảy đến từng ngày, mang lại không ít sự khó chịu. Otto Schutz đã không còn bị quá kích thích sôi nổi như lúc đầu.
- Cậu thấy không, Cảnh Sát Trưởng Kempf bảo anh ta, việc chúng ta đang làm đây quả như là ném một tảng đá xuống ao và ta sẽ thấy từ mặt nước nổi lên rất nhiều bọt là những chuyện vớ vẩn chẳng ăn nhập gì với vụ án mạng. Nhưng vẫn phải để tâm nghiên cứu hết và do đó mới mất nhiều thì giờ. Rồi đấy cậu xem, bây giờ mới chỉ là bước đầu.
Quả chỉ mới là bước đầu, vì Cảnh Sát Trưởng Kempf và phụ tá của ông ta phải theo dõi gần năm mươi vụ mất tích ở Innsbruck và trong vùng. Mỗi lần họ đều về tay không, mỗi lần họ gặp một chuyện vợ chồng giận nhau ấm ớ bỏ đi. Họ tìm thấy những bà vợ sống nhăn, nhưng lại ở bên cạnh những tên chẳng phải là đức ông chồng. Trong nhiều tuần lễ họ phải xía vào đời sống riêng tư của nhiều cặp, và vai trò của họ thật đáng nh àm chán, vì chẳng đưa lại kết quả cụ thể nào cho cuộc điều tra.
Phải một tháng sau ngày xác nạn nhân bị khám phá mới có một yếu tố mới làm cuộc điều tra chuyển động. Đó là một cú điện thoại được gọi tới bởi cảnh sát ở nước Ý.
- Thưa ông Cảnh Sát Trưởng Kempf, đây là Ty cảnh sát ở Cortina d'Ampezzo. Chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi có một thông tin liên quan tới việc ông đang điều tra: chúng tôi đã tìm thấy một cặp chân của một người đàn bà ở hồ Mizzurina. Theo những nhận xét của thầy thuốc pháp y, đây là cặp chân một thiếu phụ khoảng 45 tuổi. Chúng tôi đã ráp nối việc này với việc ông đ ã thông báo qua Interpol. Nhưng ông cần cho chuyên viên của ông tới để xác định.
Ông Cảnh Sát Trưởng cảm ơn một cách nồng hậu vị đồng nghiệp người Ý Đại Lợi của mình, và ngay trong ngày, ông gửi vị thầy thuốc pháp y tới hiện trường.
Hai mươi bốn giờ sau, ông này trở lại để tường trình.
- Không nghi ngờ gì nữa, cặp chân quả là của nạn nhân vụ ta đang diều tra. Thời gian bị ngâm ở dưới nước cũng gần tương tự. Tuy nhiên tôi muốn điều chỉnh điều tôi nói với ông lúc trước: chưa chắc đã là công việc của một tên sát nhân chuyên nghiệp…
Sau khi thầy thuốc pháp y ra về, Otto Schutz thở dài, anh đ ã mất hẳn nỗi hào hứng lúc ban đầu:
- Tôi không biết rồi chung cuộc vụ án này có kết thúc ở Innsbruck này hay không. Vì nếu nạn nhân là một người, và nếu vụ án mạng xảy ra ở bên đó, ở Cortina d'Ampezzo thì sao?
Cảnh Sát Trưởng Kempf lắc đầu:
- Tôi cũng vừa nghĩ tới điều đó Schutz ạ, nhưng tôi không tin. Nói một cách logic, tên sát nhân nhất định sẽ lo tống khứ đi phần thân thể kềnh càng nhất, có nghĩa là thân nạn nhân và hai tay, Vậy thì án mạng chắc chắn đ ã xảy ra ở đây, v à chìa khóa mở cửa bí mật này chắc chắn cũng ở đây. Đừng vội thất vọng, tôi đã bảo là chuyện này sẽ khó giải quyết mà…
Và cuộc điều tra tiếp tục, nhưng vẫn không mang lại tia sáng nào mới. Mỗi khi viên Cảnh Sát Trưởng và người phụ tá của ông tưởng đã sắp khám phá ra sự thật, thì họ lại gặp phải một chuyện ngoại tình dơ dáy. Và với thời gian trôi qua, các manh mối zdổm cũng bớt đi rất nhiều và, hai tháng sau, thì coi như không còn tin tức gì nữa. Các tố giác nặc danh cũng ngưng hẳn. Tất cả như đã hoàn toàn rơi vào quên lãng.
Nhưng rồi một lần nữa, một cú điện thoại khác lại mang lại một hướng điều tra mới:
- Thưa ông Cảnh Sát Trưởng, có điện thoại viên thông báo, ông có một cú điện thoại gọi từ Thụy Sĩ.
Người gọi nói một thứ tiếng Đức toàn hảo.
- Kính chào ông Cảnh Sát Trưởng, đây là ty cảnh sát ở Zurich. Có một thông tin liên quan tới vụ án ông đang điều tra. Trong vụ này phải nói là tên sát nhân rất ưa di chuyển. Ông có biết không chúng tôi vừa vớt lên được từ hồ Wallen một cái đầu của một người thiếu phụ và chúng tôi có lý do để tin là đây chính l à đầu của nạn nhân trong vụ của ông. Chúng tôi đợi chuyên gia của ông gửi tới, chúc ông may mắn, vì cuộc điều tra của ông quả là hơi khó khăn…
Và một lần nữa thầy thuốc pháp y lại lên đường sang Thụy Sĩ và hai mươi bốn giờ sau lại là một bản tường trình mới.
- Lần này câu đố đã được giải đáp, không còn nghi ngờ gì nữa thưa ông Cảnh Sát Trưởng, cái đầu rất khớp với phần thần của nạn nhân. Ở Zurich các chuyên gia đang cố làm một hình rô bô, nhưng vì nét mặt biến đổi rất nhiều, tôi thấy khó mà giống nhiều được…
Cảnh Sát Trưởng Kempf thở dài bực bội. Ít khi ông phải trực diện với một vụ khó khăn như vụ này. Kẻ nào là tên sát nhân đ ã rải rác xác nạn nhân của hắn ở những ba quốc gia khác nhau? Đương nhi ên là tên này đ ã quá coi thường Cảnh Sát Quốc Tế và những liên lạc giữa họ với nhau. Nhưng kết quả hiện tại vẫn là một con số không tròn trịa. Không còn một manh mối nào ở Innsbruck. Vả lại, dù không muốn tin, Cảnh Sát Trưởng Kempf cũng không thể loại trừ hẳn khả năng nạn nhân có thể là một người Ý hoặc Thụy Sĩ. Nếu đúng như vậy, thì các cố gắng đ ã qua của ông coi như bỏ xuống sông xuống ao…
Quả vậy, mùa Thu rồi mùa Đông năm 1964 qua đi mà không mang lại điều gì mới mẻ. Cảnh Sát Trưởng Kempf và phụ tá của ông đôi lúc như đã lãng quên hẳn nạn nhân bí mật trên bờ sông Inn và ở hai cái hồ ở ngoại quốc.
Tuy nhiên ngày 26 tháng Tư năm 1965, ông Cảnh Sát Trưởng tiếp một thiếu nữ trẻ tới gặp ông. Cuộc gặp gỡ bất thần này đưa ông trở lại hồi sáu tháng trước lúc mới mở cuộc điều tra vụ án mạng.
- Thưa ông Cảnh Sát Trưởng, thiếu nữ nói, tôi tên là Maria Stresman… và tôi rất lo lắng về mẹ tôi.
- Sao? Bà mẹ cô mất tích à?
- Không, không hẳn là thế. Nhưng, đã từ hơn sáu tháng nay tôi không nhận được tin tức của mẹ tôi, kể từ khi bà qua Mỹ với ông dượng tôi, một người tên là Walter Kremmer. Thưa, xin ông cho phép tôi nói với ông về người này. Mẹ tôi đã lập gia đình với ông ta sau khi mẹ tôi ly dị với bố tôi. Ông này luôn làm cho tôi cảm thấy sờ sợ. Đây là một người âm thầm, lạnh lẽo, ít nói, lúc nào cũng như là một người có một bí mật nào đó phải che dấu; nhưng nhìn chung, tôi thấy ông ta là một người tính khí dữ dằn, hung bạo.
- Cô có nghĩ rằng ông ta có thể phạm một tội ác… khủng khiếp không?
Thiếu nữ nhắm nghiền đôi mắt trong giây lát và trả lời qua hơi thở:
- Tôi tin là ông ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
- Lần chót cô nhận được tin tức của họ là vào lúc nào?
- Đúng ra tôi không nhận được tin gì cả, nhưng tôi không ngạc nhiên vì mẹ tôi tính rất lười viết thư. Điều làm tôi lo lắng là ngày 15 tháng Tư vừa qua bà đã không về. Hôm đó là sinh nhật lần thứ 25 của tôi và điều đó, chắc chắn là không bao giờ mẹ tôi quên.
Ông Cảnh Sát Trưởng nói bằng một giọng nhỏ nhẹ, thận trọng:
- Thưa cô… trong lúc này tôi đang nghĩ tới một vụ mới xảy ra gần đây: người ta đã tìm thấy xác một thiếu phụ bị sát hại trong những tình huống… cực kỳ bi thảm. Một chân dung rô bô đã có được đăng tải trên báo chí…
Thiếu nữ nở một nụ cười buồn bã.
- Xin ông khỏi cần rào đón như vậy, tôi bản thân cũng đang nghĩ tới chuyện đó. Nhưng tôi khó nói vì chân dung rô bô rất không rõ rệt… Đây, tôi có mang tới cho ông một ảnh chân dung mẹ tôi, mà ông có thể đem so sánh…
Ông Cảnh Sát Trưởng Kempf và người phụ tá châu đầu xem bức ảnh: một thiếu phụ khoảng 45 tuổi… Rất có thể là nạn nhân. Bức ảnh được ông Cảnh Sát Trưởng ghim vào hồ sơ vụ án.
- Và ngoài cô ra, thì còn ai là người mẹ cô có thể viết thư hoặc cho tin tức?
- Tôi không thấy ai khác vì tôi là con gái duy nhất của mẹ tôi. Nhưng ông dượng tôi thì ông ta chắc chắn đ ã viết thơ cho mẹ ông ta, bà cụ tên là Lotte Kremmer. Bà cụ ở ngay Innsbruck này.
Ngay trong ngày hôm đó, Cảnh Sát Trưởng Kempf bỏ hết mọi công việc khác để tới gặp bà mẹ của Walter Kremmer. Bà cụ sống trong một căn biệt thự khá lớn ở ngay vùng phụ cận Innsbruck. Khi ông bấm chuông, ông và phụ tá của ông được tiếp đón bởi một bà cụ thật đẹp lão.
- Xin cho phép tôi được tự giới thiệu: tôi là Cảnh Sát Trưởng Kempf thưa cụ. Cuộc thăm viếng của chúng tôi không có gì là chính thức; tôi chỉ một hai câu hỏi muốn xin được cụ giải đáp.
Cụ bà Kremmer mời họ vào nhà và mời họ dùng trà. Ngồi quanh cái bàn tròn nhỏ có trải khăn thêu, ông Cảnh Sát Trưởng trình bày với bà cụ mục đích cuộc viếng thăm.
- Thưa cụ, chắc cụ biết cô Maria Stresman? Cô ta có tới gặp tôi sáng hôm nay. Cô ta lo lắng vì không có tin tức gì của mẹ cô ta kể từ khi bà này qua Mỹ với ông con của cụ. Vậy chúng tôi tới để xin cụ cho biết cụ có nhận được tin tức gì không, nếu có, chúng tôi có thể cho cô Stresman biết để cô ấy đỡ lo.
Bà cụ già hơi có vẻ ngạc nhiên.
- Tôi chả hiểu gì cả thưa ông Cảnh Sát Trưởng. Walter viết thơ cho tôi rất thường và đều đặn. Lá thơ cuối cùng tôi mới nhận được khoảng một tuần lễ nay. Họ sống rất hạnh phúc ở bên đó và công việc của con trai tôi rất hanh thông. Con tôi rất chăm chỉ làm việc ông Cảnh Sát Trưởng ạ.
- Ông ta có nói với cụ về bà vợ của mình không?
- Có chứ, con dâu tôi rất khỏe mạnh và bao giờ cũng viết cho tôi mấy chữ ở cuối thư… Có phải là ông nghĩ rằng đã có chuyện gì xảy đến với cô con dâu của tôi không?
Ông Cảnh Sát Trưởng lắc đầu.
- Dạ, ngay lúc này thì tôi không nghĩ gì cả, mà chỉ muốn biết tin để nói lại cho cô Stresman yên lòng mà thôi. Cụ có thể giúp cho tôi được xem một trong những lá thơ con cụ gửi về không? Bà cụ già tỏ vẻ hơi hối tiếc.
- Tôi đã già nên hơi lẫn, xem xong tôi để lạc vào đâu cũng chẳng nhớ được nữa. Nhưng tôi sẽ báo tin cho ông biết ngay khi tôi nhận được lá thơ sắp tới.
Đặt tách trà lên đĩa, Cảnh Sát Trưởng Kempf cám ơn bà cụ và cáo từ. Ra khỏi cửa, ánh mắt của ông ta đụng phải cái nhìn nghi hoặc của viên phụ tá.
- Này, cậu có tin được rằng một bà mẹ không gặp con từ sáu tháng nay lại không giữ những lá thơ người con gửi về không? Ngay cả lá thơ mới nhất cũng không giữ?... Schutz, cậu theo dõi canh chừng thật cẩn mật bà cụ này cho tôi. Để tôi đi điều tra ngay phía bên Mỹ.
Hai ngày sau, ông Cảnh Sát Trưởng và người phụ tá của ông đều được biết rõ là cái tên Walter Kremmer không nằm trên một danh sách di trú nào hết; về phía Otto Schutz , thì anh ta thông báo cho Cảnh Sát Trưởng biết là mỗi ngày bà cụ hơn bảy mươi tuổi này luôn luôn mua nửa ký thịt bò ở cửa hàng người bán thịt bò.
Hai người lại quay trở lại biệt thự của cụ bà Lotte Kremmer. Nhưng lần này cuộc viếng thăm mang một tính chất hoàn toàn khác hẳn: ông Cảnh Sát Trưởng mang theo trong túi áo một lệnh khám xét nhà và ông đã bố trí gần một tá cảnh sát viên ở xung quanh ngôi biệt thự.
Bà cụ vẫn tiếp đón họ một cách dễ thương như lần trước, nhưng nụ cười của cụ đã tắt ngóm trước vẻ mặt lạnh lùng của ông Cảnh Sát Trưởng. Bà cụ đã hiểu, và lạnh lùng chặn đứng hai người đang tiến vào nhà.
- Các người muốn gì ở tôi? Tôi đã kể hết lần trước, giờ chả còn gì để nói, các người về đi!
Ông Cảnh Sát Trưởng Kempf gắng sức nói nhỏ nhẹ với bà cụ:
- Chúng tôi biết là con trai bà hiện có mặt trong nhà này, cụ bà Kremmer ạ. Tôi có một lệnh khám xét nhà và phải thi hành lệnh đó.
Bà cụ lắc đầu một cách ngoan cố.
- Không phải như vậy! Không đúng!
- Vâng, thì chúng tôi chỉ xin kiểm soát thôi mà. Chúng tôi sẽ bắt đầu bằng lầu một.
Trong lúc ông Cảnh Sát Trưởng và người phụ tá lên thang gác, bà cụ Kremmer cố gắng giữ họ lại một cách tuyệt vọng. Bà cụ túm lấy ống quần họ và cố đứng chắn lối lên.
- Xin đừng lên, chẳng có gì đáng xem… Tuyền nồi niêu và rẻ rách, thưa ông Cảnh Sát Trưởng.
Dần dần, mỗi lúc bà cụ mỗi gào to lên.
- Ông lên vô ích ông Cảnh Sát Trưởng ơi! Walter không có ở trên đó! Ới ông Cảnh Sát Trưởng…
Ông Cảnh Sát Trưởng Kempf bỗng chợt hiểu ra: bà cụ đang tìm cách báo động cho con trai bà ta biết. Đây là lần đầu tiên ông nhìn bà cụ với một ánh mắt đầy ác cảm.
- Bà cụ đừng uổng công tìm cách báo động. Biệt thự đã bị vây kín, tên sát nhân sẽ không thoát được đâu.
Nghe xong, thái độ của bà cụ biến đổi hẳn. Bà cụ gục xuống và nói như rên.
- Thôi được, các ông lên đi… Ý trời, định mệnh mà!...
Cảnh Sát Trưởng Kempf bỗng cảm thấy lo lắng, ông vội vàng rút súng. Ông có cảm tưởng một điều gì rất quan trọng sắp xảy ra. Ông nhào vào hành lang, dùng chân đá bật ba cánh cửa đầu tiên. Cả ba phòng đều trống rỗng. Ông ngưng lại trước căn phòng thứ tư, căn phòng cuối cùng. Ông mở chốt an toàn trên khẩu súng và mở cửa…
Ông không bao giờ có thể nhớ rằng ông đã đừng như trời trồng trong bao nhiêu lâu trước quang cảnh đang hiện ra trước mắt, trong khi bà cụ ở phía sau ông vừa thổn thức vừa lâm râm cầu kinh…
Walter Kremmer nằm chết ở trên giường. Hắn nằm giang chân giang tay như kẻ bị tứ mã phanh thây, ở cổ chân và cổ tay hắn có những vật kỳ lạ lấp loáng: đó là bốn chiếc hộp sắt tây đã bị đục lỗ, mỗi hộp đều chứa những sợi dây điện được cắm liền vào một ổ cắm điện ở chân tường.
Ông xông lại giật đứt tung các sợi dây điện, nhưng trong lòng ông thừa hiểu là đã quá muộn.
Một dạng ghế điện! Walter Kremmer trong những ngày lẩn trốn nhàn rỗi đã tự tạo cho mình một dạng ghế điện, để vào lúc cần sẽ thoát khỏi tay các lực lượng cảnh sát, và tất cả mọi việc với sự đồng lõa của bà cụ thân sinh ra hắn.
Tên sát nhân trước đây đã rải rác xác chết của vợ hắn ra những ba quốc gia khác nhau, lúc này đã tự dành cho mình một kết thúc còn quái đản hơn.
Tại sao và trong hoàn cảnh nào hắn đã giết vợ hắn? Cả ông Cảnh Sát Trưởng Kempf và mọi người đều chẳng ai biết được. Người ta cũng chả biết rõ
gì hơn về vai trò chính xác của bà cụ thân sinh ra hắn trong vụ việc này vì một tháng sau bà cụ qua đời, mang theo bí mật xuống mồ, tuyệt đối
chưa bao giờ hé răng khai một lời nào…
dịch theo BELLEMARE