Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


NÔ LỆ CỦA MẸ ?



                                 

1/

- Ủa! Thằng cu Tý! Trời lạnh ngắt sao con ngồi ngoài nầy? Mẹ đâu? Cái mặt sao buồn xo vậy?

Cu Tý đang bó gối, ngồi thu lu trước thềm nhà, vội đứng lên chào, miệng cố nở nụ cười gượng gạo, giọng điệu có chút hờn dỗi:

- Chào cô Út. Dạ, mẹ con đang nấu cái gì đó.

- Cái gì đó là cái gì?

- Dạ, bánh tét.

- Ủa, Tết qua rồi, sao mẹ con còn nấu bánh tét?

- Dạ mẹ con chiên bánh tét.

- Ngon hen? Cô Út rất thích bánh tét. Sau Tết ăn càng ngon! Đặc biệt là bánh tét chiên! Tý có thích bánh tét không?

- Dạ, con… um… thích mà cũng không thích.

- Thích mà cũng không thích? Thế là thế nào? Cô Út không hiểu!

- Um… Nghĩa là… Nói chung, con thích ăn nhiều thứ lắm chứ không riêng gì bánh tét… nhưng con cũng không thích ăn gì hết.

- Nghe có vẻ rắc rối quá! Nói rõ cho cô Út nghe được không?

Vẻ mặt cu Tý buồn thiu:

- Um…Cô Út biết gì không, vì mỗi lần con ăn, mẹ cứ la mắng con.

- …?

Cu Tý ngồi phịch xuống, hai tay ôm đầu:

- Dạ… Mẹ kêu con… ăn nhiều…Con thực sự mắc cỡ khi phải nói ra điều nầy. Mẹ luôn miệng nói: “Ăn vậy mập cho mà chết! Ăn vậy bịnh cho mà chết”. Rồi mẹ con kể ra hàng đống bịnh tật. Nghe phát ớn. Nghe hết muốn ăn luôn! Khỏi nuốt xuống luôn! Tại sao mẹ con không nói bằng lời lẽ khác hở cô Út? Con lớn rồi. Con gần mười tám tuổi rồi! Con đang học lớp mười hai! Con đang sống trong một thời đại mà nhiều vấn đề của cả thế giới có thể được tìm thấy trong một cái smartphone nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay. Thời đại mà thậm chí con người đang chuẩn bị lên sao Hỏa định cư. Cô Út ơi, con hiểu con cần phải ăn như thế nào để được khỏe mạnh. Và con cũng hiểu là mẹ thương con, lo cho con, sợ con bị béo phì, nhưng sao mẹ con không nói bằng lời lẽ khác hở cô Út?

- …

- Chẳng hạn hồi nãy, con mới ăn hai miếng bánh tét, mẹ đã bắt con ngưng lại. Mẹ lặp đi lặp lại câu nói con đã thuộc lòng: “Ăn nhiều mập cho mà chết! Ăn nhiều bịnh cho mà chết!” Con biết mẹ con thương con, nhưng cách thương của mẹ lại làm tổn thương con cô Út ơi! Con buồn lắm cô Út ơi!

Cu Tý dừng lại để thở. Anh chàng có vẻ như hụt hơi.

- Sáng nay trời lạnh dễ sợ Tý ơi!

Cu Tý cau mày:

- Ủa, trời lạnh thì liên quan gì đến chuyện “Ăn nhiều mập cho mà chết! Ăn nhiều bịnh cho mà chết!” hả cô Út?

- Ơ…Trời lạnh dễ sợ, cô Út nằm trên giường trùm mền ấm ơi là ấm…

- Con hổng hiểu tí tẹo gì.

- …thế nhưng cô Út đành phải chui ra khỏi mền, đành phải lái xe đi làm, dù cô Út thích ơi là thích được ở nhà trùm mền ngủ. Đi làm chán ơi là chán mà phải đi.

- A… con hiểu rồi, ý cô Út là có những việc mình không thích nhưng vẫn phải làm.

- Chính xác! Cu Tý thông minh lắm!

Tý thở dài:

- Chỉ có cô Út thường khen con, còn mẹ chỉ toàn chê con: Nào con làm biếng, nào con ở dơ, nào con bất hiếu, nào con ích kỷ. Còn nhiều nữa, mẹ chỉ toàn chê con.

- …

- Tại sao mẹ cứ luôn miệng la mắng con? Dù con biết mẹ thương con nhất trên đời nhưng con vẫn buồn lắm.

- …

- Chưa hết đâu cô Út ơi. Mẹ còn làm con đau khổ nhiều nữa kìa!

Cu Tý đứng lên, vòng tay trước ngực như muốn kìm nén bớt những nỗi niềm đang trào dâng.

Sáng nay cô Út chưa đi bộ. Tiện thể giờ cô cháu mình cùng đi loanh quanh chút Tý nhé! Cô cam đoan là sau cuộc đi bộ, con sẽ dễ chịu hơn.

- Dạ.

- Nhưng cô cháu mình phải vào nhà nói mẹ biết, kẻo mẹ thấy vắng con, mẹ lo.

- Dạ.


♣ ♣ ♣

2/

- OK, giờ con kể mọi chuyện cho cô Út nghe đi.

- Con đau khổ lắm cô Út ơi. Tại sao mẹ lại đối xử với con như đối xử với đứa nô lệ?

- - Nô lệ?

- Dạ, cô Út biết gì không, mẹ con bảo con phải học nha sĩ!

- …

- Mà con không thích làm nha sĩ. Mẹ con nói, các cô chú đã là bác sĩ, kỹ sư, giáo sư, dược sĩ, nhưng chưa có ai làm nha sĩ, cho nên con phải học nha sĩ… Hóa ra lý do con phải học nha sĩ vì nhà nội con chưa có nha sĩ! Cô Út nghe có kỳ cục không?

- Vậy con thích học gì?

Giọng Cu Tý quả quyết:

- Con chỉ thích học computer science.

- Cô Út biết gì không, mẹ con cứ muốn con phải răm rắp làm theo ý mẹ. Như vậy có phải mẹ coi con như nô lệ?

Cu Tý dừng lại, đá một viên sỏi nhỏ vào bãi cỏ ven đường, thở dài:

- Cô Út biết gì không, hổm rày mẹ cứ nói hoài nói mãi bên tai con. Nha sĩ! Nha sĩ! Nha sĩ!... Con muốn điếc luôn. Con muốn khùng luôn. Cô Út biết gì không, con đang muốn bỏ nhà đi xa, xa thật xa. Con mệt mỏi quá cô Út ơi!

- …

- Điều kinh khủng là mẹ con nói rằng con không nghe lời mẹ có nghĩa là con không thương mẹ. Cô Út ơi, con thương mẹ con nhất trên đời. Vậy mà mẹ cứ nói con bất hiếu.

- …

- Chưa hết đâu cô Út ơi, mẹ còn cấm con nhiều điều hết sức vô lý nữa!

- …

- Ví dụ mẹ cấm con có bạn gái. Mẹ nói, có bạn gái sẽ không tốt cho chuyện học hành. Mà cô Út biết gì không, chuyện bạn trai bạn gái là chuyện rất bình thường trong lớp con. Thậm chí có đứa đã biết yêu đương từ hồi lớp 6 lớp 7. Thậm chí có đứa đã… Dạ, thôi con hổng muốn nói tiếp việc nầy… Cô Út biết gì không, giờ con đang học lớp 12, nhưng mẹ làm như con đang học… lớp 2. Thêm nữa, mẹ thậm chí không muốn con có bạn bè. Mẹ nói không nên chơi với đứa nào hết, lỡ tụi nó xấu, lỡ tụi nó dụ dỗ con vào băng đảng. Tóm lại, mẹ muốn con chỉ học, học, và học. Mà phải học theo ý của mẹ. Nếu không học thì phụ mẹ nấu ăn, dọp dẹp. Như vậy có phải con là nô lệ của mẹ không hở cô Út?

- …

- Chưa hết cô Út ơi, mẹ con không tin cậy con. Lúc nào mẹ cũng nghi ngờ con xao lãng việc học, nghi con chơi game. Nhiều lần con biết mẹ đứng ngoài cửa rình con, lắng nghe coi con đang làm gì trong phòng.

- Còn nữa, mẹ cứ nói rằng con may mắn, con được qua Mỹ khi hãy còn nhỏ, dễ học tiếng Anh, dễ hòa nhập xã hội. Mẹ nói, mấy anh chị em họ của con ở Việt Nam mơ ước như con mà không được. Biết bao người mơ ước qua Mỹ mà không được. Rồi mẹ cứ hay kể, hồi xưa mẹ khổ dữ lắm. Mẹ kể đến nỗi con thuộc lòng hết trơn. Có điều là, cách mẹ nói làm con mang mặc cảm tội lỗi, vì con thì quá đầy đủ sung sướng mà mẹ thì quá cực khổ. Nhưng mẹ đâu biết con cũng có những nỗi khổ của con.

- … Và con đã giấu kín những nỗi khổ của con. Con không muốn kể với mẹ, vì hổng ích lợi gì mà lại làm mẹ lo buồn, mà tình huống có thể càng tồi tệ thêm.

- Chà… Chuyện có vẻ khá nghiêm trọng. Tý à, nếu được, con hãy kể cô Út nghe. Cô Út mong sẽ giúp được gì đó cho con.

- Dạ… Hồi con học lớp bảy, con bị tụi xấu trong lớp bully con, tụi nó ăn hiếp con, bắt nạt con, hành hạ con một cách dã man. Tụi nó túm đầu con nhận dưới bồn cầu. Tụi nó bắt con liếm giày… Tụi nó đón đường đánh con… Tụi nó xé tập con…Tụi nó bốn đứa bự như võ sĩ sumo nên con đành phải nhịn. Những chuyện đó con đều giấu mẹ.

- …

- Cô Út tưởng tượng coi, ở trường con bị ăn hiếp, bị hành hạ. Về nhà con bị mẹ la mắng. May là con chưa tự tử! Cô Út biết gì không, tại nước Mỹ nầy, nhiều đứa bị bully như con, đã tự tử.

- …

- Con đã từng muốn tự tử, nhưng rồi nghĩ tới mẹ, con bỏ ý định đó. Rồi con đã tự giải quyết.

- Con đã tự giải quyết? Bằng cách nào?

Cu Tý toét miệng cười, giọng hào hứng:

- Mấy lần đầu con im lặng cam chịu vì tụi nó đe dọa, nếu con kể ra với bất kỳ ai, con sẽ bị thủ tiêu. Nên con đành phải liếm dép. Nên con ráng chịu đau. Nên con ráng chịu nhục. Nhưng bữa chúng dìm đầu con vào bồn cầu, con chống cự. Con đánh lại chúng. Con đấm đá liên hồi vào chúng. Lúc đó con không còn sợ chúng nữa. Con vung chân vung tay loạn xà ngầu. Con húc đầu loạn xà ngầu. Con lăn xả vào chúng. Con la hét điên cuồng. Vậy là bọn chúng bỏ chạy. Từ đó chúng không còn hiếp đáp con nữa. À quên, sau trận đó, mỗi lần con gặp mặt tụi nó, con nghiến răng, con trợn mắt nhìn trừng trừng vào mắt từng đứa. Con khuỳnh hai tay, đi như cách đi của ông tướng. Cô Út biết gì không, con đâu ngờ là con đã trị được tụi nó. Mắc cười thiệt! Tụi nó tưởng con có võ. Thực ra con đâu có miếng võ nào! Con chỉ đấm đá, húc huých lung tung thôi! Mắc cười thiệt!

Cu Tý tiếp tục say sưa:

- Cô Út biết gì không? Sau đó, con luôn chơi thân với những đứa có thể là con mồi của bọn xấu đó.

- Tuyệt lắm! Đó là một cách con bảo vệ kẻ yếu. Nhưng làm thế nào để con biết được những đứa có thể là con mồi của đám xấu kia?

- Dạ… Con suy ra từ hoàn cảnh của con: Không thông thạo tiếng Anh, không bạn bè, rụt rè nhút nhát, thân hình nhỏ, và giỏi Toán.

- Ồ… Đây là điều hoàn toàn mới mẻ đối với cô Út. Tý ơi, con thực sự là một chàng trai dũng cảm tuyệt vời! Cô Út hoàn toàn bất ngờ về con! Tý của cô quả thực là một anh hùng!

Cu Tý cúi đầu bẽn lẽn:

- Dạ… có chút xíu đó mà cũng là anh hùng sao cô Út?

- Cô Út có đọc đâu đó, rằng làm nên chuyện lớn lao kỳ vỹ cho quê hương đất nước, cho dân tộc, đương nhiên là anh hùng. Và làm những chuyện nhỏ, tạm gọi là nhỏ, cũng là anh hùng nếu người ấy dám đương đầu với cái ác, cái xấu, dám liều mình để bảo vệ cái thiện, cái đẹp. Ví dụ chuyện của con, theo ý cô Út, con thực sự anh hùng vì con đã dám đối mặt với đám côn đồ kia, dù con một thân một mình, dù con yếu ớt nhỏ thó hơn chúng. Không những vậy, con còn dám đứng ra che chở các bạn yếu. Cô Út rất vui về con, Tý à.

Cu Tý dừng lại, gãi gãi đầu:

- Cô Út biết gì không?

- Biết gì là biết gì? Cái thằng… cứ hỏi kiểu đó cô Út chịu thua.

- Dạ… Hồi đó… cũng nhờ con vừa coi xong phim Life of Pi đó cô Út.

- Ừ, phim hay tuyệt!

- Dạ, chính đêm trước con coi phim đó, hôm sau bọn chúng dìm đầu con vào bồn cầu. Và con đã không còn sợ hãi bọn chúng. Con đã thắng.

- Ừ! Một cuốn sách tốt, một cuốn phim hay có thể làm thay đổi cả đời người.

- Cu Tý tiếp tục gãi đầu:

- Dạ… nhưng…mẹ cháu lại cấm cháu coi phim. Mẹ bảo mất thời gian học tập. Con phải lén mẹ để coi phim đó cô Út.

- …

- Cô Út biết gì không, con đã coi phim Life of Pi hai lần rồi mà vẫn còn muốn coi nữa. Con tính, hôm nào ít bài vở, con sẽ coi lại cho đỡ thèm.

- Con rất khôn ngoan! Biết chọn lựa phim để xem! Và con vẫn đọc sách?

- Dạ, con vẫn đọc, sách tiếng Anh và tiếng Việt. Con không muốn bị quên tiếng Việt. Con thích đọc truyện khoa học giả tưởng, truyện mạo hiểm. Dĩ nhiên con phải giấu mẹ.

- Sở thích của con rất tốt. Người ta bảo sách là túi khôn của nhân loại.

Cu Tý thở dài, bước tiếp:

- Chỉ có cô Út hiểu con. Mẹ con thì… Con thực sự không thể nào hiểu nổi mẹ.

- Tý à… Theo cô nghĩ, có lẽ mẹ con quá yêu thương con, quá lo lắng cho con, cho tương lai con. Tý ơi, Con Cái là tất cả cuộc đời của Người Mẹ. Trong đôi mắt Người Mẹ, Con Cái luôn bé nhỏ nên cần được chăm chút. Trong đôi cánh Người Mẹ, Con Cái luôn non nớt nên cần được chở che bảo bọc ấp ủ.

3/

- Cô Út biết gì không?

- Bii..ếê..t…!

- Ủa! Cô Út biết rồi hả?

- Ừa, cô Út bii..ếê..t… rồi!

- Dạ… cô Út biết gì?

- Ha ha ha… Cô Út đùa chút thôi. Không dưng Tý hỏi biết gì không, biết gì không? Cô Út thua.

- Dạ, cô Út biết chuyện mẹ con không còn ép con học nha sĩ nữa chứ?

- Vui hen? Giờ Tý nhẹ cả người rồi phải không? Hết bị điếc tai rồi phải không?

- Dạ. Um… Con nghe mẹ kể, cô Út là bạn thân của mẹ con từ hồi con chưa ra đời phải không?

- Đúng vậy! Chính cô Út làm chim xanh cho ba mẹ con đó!

- Chim xanh? Con không hiểu!

- Là… làm mối, là đưa tin. Chẳng hạn cô Út giới thiệu ba mẹ con với nhau, để hai người quen nhau. Rồi cô Út đưa thư người nầy cho người kia, chuyển thư người kia cho người nầy. Rồi cô Út giải hòa cho hai người mỗi khi hai người giận nhau.

- Vui quá há! Rồi bây giờ cô Út vẫn là người bạn thân nhất của mẹ con. Thú vị thiệt! Mẹ con hay kể về cô Út, về những kỷ niệm của mẹ và cô Út. Mẹ con thương quý cô Út lắm đó. Con rất ngưỡng mộ tình bạn của hai người.

Người bạn thân thiết chính là một món quà vô cùng quý giá của đời người đó con. Tối qua Cô Út đọc mấy dòng nầy trên internet nè: “Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy thật buồn và muốn khóc; hãy gọi cho tôi! Tôi không hứa sẽ làm cho bạn cười, nhưng biết đâu tôi sẽ khóc cùng bạn. Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy vô cùng đơn độc; hãy gọi cho tôi! Tôi sẽ đến bên bạn, chỉ để im lặng, nhưng tôi muốn bạn biết rằng luôn có tôi bên cạnh. Nếu một ngày nào đó, bạn phân vân trước những quyết định của mình; hãy gọi cho tôi! Tôi sẽ không quyết định thay bạn, nhưng có thể giúp bạn vững tâm hơn trước sự chọn lựa của mình…” Ô ồ… Còn nhiều nữa mà cô Út quên mất tiêu.

Cu Tý đăm chiêu:

- Ước gì con cũng có được một người bạn thân!

- Đó là điều ước đẹp. Cô Út tin nếu con cố tìm rồi sẽ có.

Cu Tý bỗng reo lên:

- Cô Út ơi, cô Út có thể là bạn thân của con được không?

- Tại sao không? OK! Ngoéo tay nè. Hai cô con mình là bạn thân của nhau. OK?

- OK!

- High- five nè. Yeah!

- Yeah!

- Um… cô Út biết gì không, hổm rày mẹ con ít la mắng con. Mẹ có vẻ như… không còn coi con như nô lệ của mẹ nữa.

- Vui hén?

- Dạ… Con… đoán là… cô Út nói gì đó với mẹ con, đúng không?





VVM.24.2.2022

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
vietvanmoinewvietart007@gmail.com