“Chiếc nút áo bà ba ngày ấy vô tình bật ra, đã làm cho trái tim cô xao động đến bây giờ”
M ột buổi tối mùa Thu, Trúc và Khôi đi bên nhau. Ở giữa hai người là chiếc xe đạp đòn dông. Trúc đi phía trong, Khôi phía ngoài, tay dẫn xe. Họ vừa đi vừa nói chuyện. Đoạn đường Ba Tháng Hai không có đèn đường, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ trong các ngôi nhà hắt ra, thỉnh thoảng có ánh đèn xe quét ngang, mới thấy nhiều đôi trai gái đang hôn nhau dưới những tán cây rộng. Trúc thấy ngượng. “Con đường này gọi là đường tình yêu” Khôi nói với Trúc. Trúc cúi đầu e thẹn.
- Hay là Trúc ngồi trên đòn dông đi, để Khôi chở Trúc qua đoạn đường này.
- Coi sao được. - Trúc lắc đầu. Nếu cô ngồi trên đòn dông mà Khôi ngồi ở phía sau, thì khoảng cách hai người sẽ rất gần, cô không dám như vậy.
- Chừng nào Khôi gắn cái yên sau thì Trúc mới ngồi.
- Ừ, hay là mình vào khu đại học đi.
- Mình không phải là sinh viên, vào đó có được không?
- Được, không phải sinh viên thì có sao đâu, trong đó có một công viên nhỏ, cảnh đẹp và yên tĩnh lắm, Khôi ... - Khôi ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp - Khôi có chuyện muốn nói với Trúc.
Trúc không phản đối. Hai người đi vào cổng nhỏ của trường Đại học, trên lối đi được rải sỏi đá, hết khu ký túc xá đến một khuôn viên rất rộng. Hoa giấy, hoa sứ điểm màu trên thảm cỏ màu xanh, ánh sáng dịu dàng của vầng trăng mười bốn làm tăng thêm cảnh thơ mộng nơi đây. Rải rác vài băng đá đã có người ngồi. Hai người tìm một chỗ dưới gốc cây sao, gió thổi vi vu, tiếng nói nho nhỏ, tiếng cười khúc khích của các nam nữ thanh niên hòa thành một âm thanh rộn ràng, tràn đầy sức sống.
Trúc hơi ngần ngại. Khôi trấn an: - Trúc đừng lo gì cả, không ai để ý đến mình đâu.
- Khôi đến đây nhiều rồi hả?
- Khôi chỉ đến đây học tiếng Đức vào buổi tối, chưa đi chơi với ai hết.
Thì ra là vậy, Trúc có vẻ yên lòng.
- Sao Khôi không học tiếng Anh mà lại học tiếng Đức?
- Vì Khôi sẽ đi lao động ở Đức.
Trúc bất ngờ với câu nói của Khôi. Nếu khôi đi rồi, còn Trúc ở lại buồn lắm. Cô nắm vạt áo lên, rồi lại thả xuống, không biết nói gì.
- Vì vậy, tối nay Khôi muốn nói chuyện với Trúc về chuyện này, vì... Khôi sắp đi rồi.
Trúc im lặng, lòng se thắt lại khi nghĩ đến ngày phải xa Khôi. Khôi bứt một cọng cỏ, quấn vào ngón tay rồi buông ra, cứ thế, trong lòng bối rối.
- Khôi đi cho ba và mẹ Khôi vui lòng.
- Đi lao động sẽ có tương lai hơn.
- Đi lao động chứ đâu phải đi du học mà có tương lai. Cho dù là đi du học Khôi cũng không thích đi.
- Ai cũng mong được ra nước ngoài, tại sao Khôi lại không thích?
- Vì... Khôi không muốn xa Trúc.
Tim của Trúc đập thình thịch, tay bối rối nhổ bừa mấy cọng cỏ rồi giữ chặt trong lòng bàn tay. Khôi nghiêng đầu nhìn Trúc, cô thẹn thùng quay đi, Khôi quyết định nói hết lòng mình, anh sợ mai này không có cơ hội để bày tỏ.
- Khôi nói thiệt lòng là... Khôi thương Trúc lắm.
Trúc đỏ mặt, cô vụt đứng lên, lòng bàn tay thả ra, bông cỏ bay theo gió. Khôi muốn nắm tay Trúc, sợ cô bỏ đi, nhưng tay của Khôi vô tình nắm phải vạt áo bà ba của Trúc, làm một chiếc nút ở cổ áo bật ra. Trúc vội vàng bấm lại, nhưng cứ bị trợt ra mãi. Khôi đứng lên, anh bất ngờ thấy một phần ngực của Trúc lộ ra dưới ánh trăng huyền diệu, anh lặng người, Trúc vội quay đi. Một tiếng “tách” vang lên. Cuối cùng cô cũng bấm được nút áo vào đúng vị trí. Nó chỉ là chiếc nút nhỏ xíu, thường ngày cô bấm nó một cách dễ dàng, nhưng lòng cô đang bối rối, tay cô run rẩy, vì Khôi tỏ tình với cô nhưng Khôi lại sắp đi xa, cô vừa mừng vừa lo, tâm trạng rối bời.
- Trúc à, ngồi xuống nghe Khôi nói chuyện đi. Tiếng của Khôi.
- Ừ! Trúc nghe nè. Hai người ngồi bên nhau.
- Trúc chờ Khôi ba năm được không?
- Khôi nói như vậy là có ý gì?
- Khôi đi xuất khẩu lao động ba năm, mãn hợp đồng về Khôi về sẽ cưới Trúc, Trúc chịu hôn?
Trúc hồi hộp, như vậy là Khôi đã ngỏ lời cầu hôn với Trúc. Nhưng phải chờ ba năm nữa, ba năm đâu phải là mau, nhưng Trúc sẽ chờ Khôi.
- Sao Trúc im lặng, Trúc có chịu chờ Khôi không?
- Chờ... Trúc sẽ chờ Khôi.
- Trúc hứa rồi đó nhe. Móc nghéo đi.
Hai người đưa tay ra móc nghéo dưới trăng. Trúc thì e thẹn, Khôi thì vui mừng hớn hở. Bổng một con chuột phóng ra từ bụi cỏ, chạm vào chân của Trúc, Trúc thét lên, hai chân co lại, người nép sát vào Khôi, anh siết chặt vai cô “Đừng sợ, là một con chuột đồng, nó chạy mất rồi.” Trúc lại nghe đau nhói ở phía sau gáy như có kim chích. Cô cựa quậy, lật tung mái tóc lên, để lộ cái cổ thon và trắng. Khôi lấy tay bắt chú kiến vàng đưa trước mặt Trúc “Xem này, một con kiến vàng!” Khôi chu miệng thổi phù phù. Hơi nóng phà vào cổ của Trúc, cô có cảm giác vừa dễ chịu vừa ớn lạnh, có lẽ vì khoảng cách giữa cô và Khôi gần quá, cô sợ bâng quơ.
Khôi kéo Trúc sát vào người, mặt của anh áp vào mái tóc mượt mà của Trúc, Khôi nôn nao trong dạ, nghĩ đến cái cảnh xa Trúc, lòng nghe nặng trĩu. Anh nhặt mấy bông sao rơi trên tóc của Trúc, cô ngước lên, đôi mắt long lanh, Khôi cúi mặt xuống thấp, Trúc nghiêng người né tránh, hàng nút áo bà ba bật ra kêu lách tách, Khôi mất đà chồm lên người của Trúc, mặt úp vào bộ ngực của Trúc đang phập phồng, tay bối rối đặt lên đó, anh không kiềm chế được lòng mình, anh hôn nhè nhẹ lên môi Trúc, Trúc giật bắn người, lần đầu tiên, môi của cô chạm vào môi của con trai. Sau một lúc ngỡ ngàng, cả hai nhận ra vị ngọt của nhau. Họ sít lại gần nhau hơn. Người của Khôi tỏa ra hơi ấm. Tóc của Trúc phảng phất mùi hương dịu dàng.
Khôi hồi hộp. Tay anh len lỏi bên trong áo lót của Trúc, anh chạm vào nụ hoa nhỏ xíu của cô, cô nhắm nghiền đôi mắt, gió phớt lên mặt, lên cổ, lên ngực, cô nghe rạo rực trong lòng. Cô phản kháng “Khôi, đừng mà...” Có lẻ sự phản kháng không mạnh hơn nhịp đập của con tim, cô đưa tay lên vai của Khôi, cô muốn đẩy anh ra, nhưng đôi tay yếu ớt của cô chỉ làm cho áo sơ mi của Khôi trợt ra, để lộ bờ vai rộng và cứng cáp. Tay của cô bị rơi xuống eo của Khôi, rồi chạm vào thắt lưng của anh, cô hoảng hốt, hai tay để yên đó không dám di chuyển.
Những ngón tay của Khôi đang tìm đến phía dưới rốn của Trúc. Một luồng điện chạy dọc theo xương sóng của cô. Những ngón tay nóng hổi của Khôi chạm vào nơi e thẹn nhất của người con gái trinh nguyên. Cô giật thót người “Không!” Khôi nhìn Trúc đắm đuối thương yêu. Anh biết Trúc là một cô gái trắng trong. Anh không muốn đóa hoa tinh khiết trong phút chốc sẽ bị dùi dập dưới cơn sóng dữ trong lòng anh. Anh dừng lại. Lồng ngực anh đánh trống liên hồi.
Họ ngồi bên nhau dưới gốc cây sao, ánh trăng lung linh, hai trái tim muốn có nhau, nhưng lại kiềm giữ những cơn sóng trong lòng. Một hồi lâu, hai người lặng lẽ đứng lên, đi bên nhau, không ai nói một lời. Chị Hằng đang mĩm cười với họ. Còn họ thì lại ngỡ ngàng, e thẹn.
Tiếng vỗ tay hòa cùng tiếng hát vang lên rộn ràng “Happy birthday to you. Happy birthday to you...” Trúc vui lắm. Chiếc bánh sinh nhật đặt trên bàn, con số 24 màu đỏ nhô lên trên nền kem màu trắng. Thế là Trúc bước sang tuổi hai mươi tư “cái tuổi chín chắn, không còn khờ khạo nữa,” má của Trúc đã nói như vậy, má còn giục cô “Mau lấy chồng đi con, để má được ẳm cháu ngoại.” Các bạn đang hát hò, tay vỗ nghe chanh chách. Họ vui với Trúc, nhưng cuộc vui không trọn vẹn, vì thiếu vắng một người.
Đèn tắt, trong phòng chỉ còn ánh nến lung linh “Cầu nguyện và thổi nến đi Trúc ơi!” nhiều tiếng kêu lên náo động. Trúc nhắm mắt lại “Ước gì Khôi trở về với mình.” Cô chu miệng thổi tắt nến. Tiếng vỗ tay lốp bốp. Đèn sáng trở lại.
“Cầu nguyện gì? Khai mau!” - Đó là tiếng của Phù Dung.
“Cầu cho Trúc được gặp bạch mã hoàng tử phải không?” - Lan Anh nói xen vào.
Trúc có hoàng tử rồi. Ai vậy? Là Khôi nhà ta đấy! Nhưng Khôi đi nước ngoài bốn năm rồi. Nghe nói là đã lấy một bà vợ người Đức rồi. Suỵt! Im nào!
“Thôi đi mấy ông, mấy bà, hôm nay sinh nhật của Trúc, đừng có nói chuyện tào lao được không?” Tiếng của Bình.
Cứ thế, mỗi người một câu. Trúc chỉ biết cười gượng. Tiếng nhạc karaoke bắt đầu vang lên. Mọi người xôn xao chọn bài và tranh nhau hát. Trúc cố gắng giữ vẻ mặt bình thản và hát chung với các bạn, nhưng trong lòng Trúc thấy buồn tủi biết bao “Vì sao Khôi không về?”
Chia tay với các bạn ở phòng Karaoke Today, đã hơn chín giờ tối. Bình tình nguyện chở Trúc về, nhưng Trúc lại muốn đi bộ.
Trúc và Bình đi chầm chậm bên nhau, ở giữa họ cũng là chiếc xe đạp, người đi phía ngoài không phải là Khôi, hai bên đường có hàng dương xanh rì thẳng tắp, thanh niên nam nữ ngồi trên những băng đá nói cười vui vẻ.
- Mình ngồi nghỉ một chút được không? - Bình nói. Trúc gật đầu. Họ tìm được một băng đá trống. Xe đạp để trước mặt.
- Trúc đừng để ý lời lẽ của mấy bạn lúc nãy nhe. - Bình nói.
- Không có gì. Nhưng Bình có biết tin tức gì của Khôi không?
- Lâu rồi Bình cũng không biết tin tức của Khôi, chắc Khôi vất vả làm việc, nên... Bình nói vu vơ, vì Bình không biết phải nói thế nào để an ủi Trúc.
- Bình nè!
- Gì hả Trúc?
- Có khi nào Khôi đã có vợ...
Bình im lặng. Có lần mẹ của Khôi nói bóng gió với Bình “Cháu khuyên cái Trúc đi lấy chồng, đừng chờ thằng Khôi nhà bác nữa.” Bình không biết làm sao mà nói với Trúc chuyện đó, nhưng để Trúc mãi đợi chờ trong vô vọng thì tội nghiệp quá. Anh buông tiếng thở dài, đứng lên, nói: “Để Bình chở Trúc về nhe.” Trúc gật đầu.
Một sáng Chủ nhật. Trúc đến nhà trọ để tìm Bình, Bình rất ngạc nhiên, vì Trúc đến bất ngờ, không có hẹn trước. Trúc mặc chiếc áo bà ba màu xanh nhạt có điểm bông màu hồng phấn xen lẫn những chiếc lá màu xanh, tóc cô không kẹp lại như mọi ngày, mà buông xõa ngang vai, trông rất xinh xắn.
Trúc nói, mẹ của Khôi đã cho Trúc xem hình Khôi, anh ấy đứng cạnh một phụ nữ Đức và ẳm một đứa bé gái khoảng hai ba tuổi, mẹ Khôi nói đó là vợ và con của Khôi, như vậy là Khôi đã có vợ thật rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.
Bình không biết an ủi Trúc như thế nào đây. Đôi mắt của Trúc đỏ hoe, long lanh ngấn nước như sắp trào ra. Cô nói “Vậy là Khôi đã quên quê hương thật rồi.” Nhưng Bình ngầm hiểu ý tứ của Trúc là “Khôi đã quên Trúc rồi.” Bình không biết làm gì và nói gì nữa, vì mọi lời an ủi lúc này là vô nghĩa. Nếu Bình khuyên Trúc đừng buồn nữa, thì vô duyên quá, làm sao không buồn được khi Trúc đã chờ đợi bốn năm qua. Nếu Bình khuyên Trúc hãy quên Khôi đi thì buồn cười quá, vì một tình yêu ấp ủ trong nhiều năm qua không thể nói quên là quên được. Nếu Bình khuyên Trúc hãy đi lấy chồng thì Trúc sẽ lấy ai, vì Trúc chỉ mong Khôi trở về cưới Trúc như hai người đã hẹn ước với nhau. Tận đáy lòng, Bình rất muốn làm điều gì đó cho Trúc “ Phải chi người Trúc yêu là mình, thề với trời đất là mình sẽ làm tất cả, để mang lại hạnh phúc cho Trúc.”
“Có thể vì hoàn cảnh nào đó, nên Khôi...” Bình nói chưa hết câu thì Trúc đã gục đầu vào vai Bình, tiếng thút thít rất khẻ, nhưng đôi vai của Trúc thì run lên dữ dội. Cô đang kiềm chế để không bật thành tiếng. Bình nói: “Trúc hãy khóc đi, đừng ngại.” Trúc nức nở, mắt nhòe lệ, mái tóc của Trúc phủ kín bờ vai của Bình, Bình nghe rõ âm thanh phát ra từ lồng ngực của Trúc. Tim của cô đang đau đớn.
Trúc ngủ lịm đi trong đau khổ. Cô nằm nghiêng người trên giường. Cô đã nhắm mắt và nằm im như vậy hơn một tiếng đồng hồ. Cô chợt ho khúc khắc, hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng nước mắt vẫn còn rịn trên đôi gò má xanh xao. Bình ngồi trên một cái ghế đẩu cạnh giường, không bỏ sót một cử chỉ nào của Trúc. “Cầu trời cho nàng khỏe lại.” Anh thấy mồ hôi trên trán của Trúc tươm ra, anh lấy cái khăn nhỏ lau thật nhẹ, tay anh nghe rất nóng “Trúc bị sốt rồi.” Anh lo lắng, lấy vài viên nước đá bọc vào cái khăn rồi đắp lên trán của Trúc. Cô vẫn thiêm thiếp.
Đến chiều. Trúc mở mắt. Bình đưa cho cô một ly nước mát. Tay cô run rẩy, Bình đưa tay chụp cái ly. Nước bắn tung tóe, Bình lúng túng lấy khăn lau vội vàng trên người Trúc, làm cho hàng nút áo của Trúc bật tung ra, anh ngoảnh đi, Trúc đứng lên nhưng người bị lảo đảo, anh đưa tay đón lấy Trúc, người Trúc run cầm cập, Bình ôm chặt Trúc trong tay mình. Tấm thân yếu đuối của Trúc nép vào cơ thể khỏe mạnh của Bình. Ngực của Trúc khẽ chạm vào ngực của Bình. Bình vuốt nhẹ nhàng vào tấm lưng thon thả của Trúc, một phần vai nhỏ của Trúc lộ ra, anh đặt môi lên đó. Vai áo của Bình thấm đẫm những giọt nước mắt của Trúc.
Bình ước gì thay nàng chịu sự đau đớn. “Trúc ơi, hãy để cho Bình uống hết những giọt nước mắt của Trúc, đừng rơi lệ nữa.” Anh nâng mặt của Trúc rồi hôn nhẹ lên đôi mắt ướt. Nước mắt nàng lăn dài xuống gò má, môi anh đuổi theo “Đừng chảy nửa, nước mắt ơi.” Lưỡi của anh chạm vào môi nàng, anh muốn truyền vị ngọt yêu thương cho nàng. Môi Trúc từ từ hé mở. Trong vô thức cô thấy mình đang trôi trên biển cả mênh mông, cô bị lạnh và đuối sức, cơ thể cô từ từ chìm xuống. Trong lúc cô chấp chới tuyệt vọng thì một cánh tay dang ra đón lấy cô. Một người sắp chết đuối không có sự lựa chọn nào khác. Cô bám chặt cánh tay đó. Cái chết lùi xa, sự sống mới bắt đầu.
Bình nâng niu nàng. Lòng ngập tràn thương yêu. “Trúc ơi, Bình thương Trúc đã lâu rồi, nhưng Khôi với Trúc là một cặp, Bình chỉ lặng lẽ chúc phúc cho hai người. Bốn năm qua, nhìn Trúc héo hon mà lòng của Bình thương xót biết bao, nhưng Bình chỉ biết chôn chặt vào lòng. Giờ đây, Bình không thể bỏ mặc Trúc, Bình không phải là gỗ cây sắt đá, Bình yêu Trúc thật lòng, Bình sẽ đem lại hạnh phúc cho Trúc.”
Bình nhẹ nhàng ấp yêu nàng, anh không muốn làm nàng sợ, nàng đã sợ hãi nhiều rồi. Anh chỉ muốn truyền sang cho nàng tất cả vị ngọt ngào thương yêu của anh. Anh muốn nàng đón nhận và thật sự hân hoan, quên đi nối đau đớn đang dằn xé tim nàng. Anh không hối hả vì nhục dục, anh chờ đợi sự đón nhận của nàng, chờ đợi tấm lòng của nàng mở cửa.
Trúc không phản kháng. Nàng cảm nhận trong lặng lẽ. Bình âu yếm xoa ấm cơ thể nàng. Lau khô những giọt nước mắt lăn trên má, trên môi nàng bằng chính đôi môi chân thành của lòng mình. Anh cần mẩn, chăm chút dỗ dành nàng, vuốt ve nàng. Hơi ấm của anh sưởi ấm khắp cơ thể nàng. “Trúc ơi, em có để cho anh đi vào em không, nơi sâu thẳm của em, đừng khóc nữa, hãy mở rộng tấm lòng, anh vào đây. Anh yêu em.”
Bình cảm nhận được cơ thể của Trúc đang đón nhận cơ thể của anh. Đóa hoa tinh khiết từ từ hé mở. Anh sung sướng hân hoan. Anh đi vào nàng bằng một tấm chân tình tha thiết. Cơ thể của nàng có cảm giác được yêu thương. Anh yêu nàng càng lúc càng say đắm hơn, anh không còn gì phải e ngại, anh đi vào nàng, vào nữa, vào nữa. Ôi Tình yêu! Tình yêu đang chấp cánh bay lên! Đóa hoa trinh nguyên bừng nở đón nhận tình yêu của anh. Nàng đau đớn trong hạnh phúc lâng lâng.
Bình sung sướng đến nghẹn ngào. “Trúc ơi, em là cô gái trinh nguyên, đây là lần đầu của em ư? Vậy mà anh tưởng em với Khôi đã có với nhau. Thề có trời, anh sẽ không bao giờ quên được giây phút này. Trúc ơi. Anh sẽ cưới em. Anh thề là như vậy.”
Ba tháng sau. Bình và Trúc làm đám cưới. Cái ngày đầu tiên Bình gieo mầm yêu thương trong trái tim Trúc, Trúc đã đón nhận và sinh cho anh một đứa con trai kháu khỉnh. Hai người càng hạnh phúc hơn khi có tiếng trẻ cười đùa. Trúc càng xinh đẹp, đóa hoa e ấp khi xưa nay càng tao nhã và quyến rũ. Cô trở thành Trưởng Phòng Kinh doanh của một Công ty Thương mại xuất nhập khẩu. Bình cũng thành đạt, anh đang làm Giám đốc cho một Công ty Thủy sản miền Tây. Hạnh phúc viên mãn.
Trúc đến Sài gòn vào một buổi chiều. Cô có một cuộc hẹn với khách hàng đến từ nước Đức. Cô ăn mặc chỉnh tề, bộ váy com lê màu đen, áo sơ mi màu trắng, mái tóc vén cao bằng một cây kẹp có nơ màu tím nhạt, lưới bọc phần tóc cuộn tròn dưới gáy, trông cô vừa chững chạc vừa sang trọng.
Xe đưa cô đến trước cổng Khách sạn Omni. Sau khi gửi danh thiếp cho lễ tân, cô được hướng dẫn đến một phòng khách nhỏ. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, mười lăm phút nữa mới đến giờ hẹn. Hơi lạnh từ máy điều hòa làm cô khẽ rùng mình. Cô hớp vài ngụm nước trà nóng, thấy dễ chịu. Cô thấy trên tường treo bức tranh cô gái mặc áo bà ba, tay cầm nón lá đứng nép mình bên lũy tre xanh, cô nghĩ “Nếu cô gái mặc áo bà ba đứng bên gốc cây sao thì trông như thế nào?”
“Thưa cô, có phải cô là...” Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Trúc, cô quay lại. Trước mặt cô là một người đàn ông trung niên, dáng cao, mặt vuông, trán rộng, tóc hớt cao, đeo kính gọng vàng. Cô ngờ ngợ như đã gặp đâu đó. Người đàn ông có vẻ sững sờ, anh tháo cặp mắt kính ra. Anh reo lên: “Trúc, có phải Trúc không?” Trúc cũng vừa nhận ra Khôi “Trời! Khôi đây mà.”
Hai người lặng nhìn nhau, xúc động bồi hồi, không thốt ra lời. Mười năm còn gì. Cho dù tất cả thay đổi. Thời cuộc thay đổi. Thời tiết thay đổi. Nhưng tình yêu của Khôi và Trúc không thay đổi.
- Cuộc sống của Trúc thế nào? Bình ... có tốt không? - Khôi hỏi.
- Có...anh ấy rất tốt. - Trúc gật đầu nói: - Còn Khôi, có hạnh phúc không?
Khôi nhún vai. - Theo Trúc, một người đàn ông độc thân, thì có hạnh phúc không?
Trúc ngạc nhiên: - Vợ con của Khôi đã làm sao rồi?
Khôi cười buồn: - Đến giờ Khôi vẫn chưa lấy vợ, Trúc à.
Như sét đánh ngang tai. Khôi chưa từng có vợ sao? Phải. Khôi chỉ mong có một ngày về cưới Trúc mà thôi. Nhưng Trúc đã có Bình rồi. Lòng Khôi tan nát. Trúc ơi, Khôi đau khổ lắm. Nhưng mẹ của Khôi nói là Khôi đã có vợ rồi.
Khôi lắc đầu, anh đứng lên nói với Trúc vào phòng riêng của anh, để tiện nói chuyện. Nhưng Trúc có hẹn làm việc với một khách hàng tên là “Christian Phan.” Người đó là Khôi. Vậy sao? Phải! Khôi là người đại diện của Công ty, Khôi thấy trên danh thiếp ghi tên “Trần Thanh Trúc” là Khôi nghĩ ngay là Trúc nên vội vã tới đây, không ngờ là Trúc thật. Trúc vừa mừng vừa chua xót “sao giữa chúng ta lại có nhiều chữ không ngờ vậy Khôi?”
Trúc vào phòng của Khôi. Một gian phòng rất rộng, có bộ ghế sa lon, cái gường đôi, tủ lạnh, ti vi... tiện nghi đầy đủ. Khôi hỏi Trúc có muốn ăn một chút gì không? Trúc nói, cho cô một tách cà phê sữa và vài cái bánh ngọt. Trong đầu cô đang rối tung “Sự việc có thật như Khôi đã nói hay không? Nếu phải, thì mình đã phụ Khôi. Còn như không phải, thì mọi việc cũng lỡ làng hết rồi.”
“Trúc à, Trúc cởi áo khoác ra đi, sẽ dễ chịu hơn.” - Trúc chần chừ một chút. Cô cởi áo ngoài ra. Khôi đón lấy rồi treo lên một cái móc trên tường gần đó. Đây là lần đầu tiên Trúc ở trong một khách sạn sang trọng như thế này. Cô không được tự tin lắm. Khôi trái lại, rất lịch sự, dạn dĩ, không còn là Khôi nhút nhát của ngày xưa nữa “Ở nước ngoài có khác.”
“Trúc có thật sự hạnh phúc không?”
Trúc gật đầu. Khôi đưa tách cà phê cho Trúc. Cử chỉ hết sức quan tâm. Trúc kề môi nhấp một chút. Ở đầu lưỡi có vị ngọt lẫn vị đắng. Ngồi trước Khôi. Cô thấy mừng vì gặp lại người bạn cũ mà bấy lâu cô hằng mong đợi, trong lòng lại thấy lo vì không biết phải cư xử thế nào cho phải lẽ, vì giữa hai người đã có gia đình ngăn cách. Khôi cho một ít đường vào tách cà phê, anh hốp một ngụm nhỏ, mùi thơm tỏa ra, vừa đắng vừa ngọt. Anh lén nhìn Trúc, cô đẹp và quyến rũ nhưng không mất đi vẻ dịu dàng, đằm thắm của ngày xưa.
- Trúc còn nhớ buổi tối ở trong khu Đại học không? - Khôi hỏi. Trúc im lặng.
- Sao Trúc không trả lời Khôi?
- Trúc đã có chồng rồi, nhắc lại chuyện cũ không tiện lắm.
- Chỉ đơn giản là Trúc còn nhớ hay là không thôi mà.
Với Trúc thì không đơn giản như Khôi nghĩ đâu. Làm sao Trúc mở miệng. Vì nếu nói thật lòng mình “vẫn còn nhớ” sẽ làm Khôi nuôi hy vọng, trong khi Trúc đã có chồng. Còn nói dối lòng mình “không còn nhớ” thì sẽ thêm một lần làm tổn thương Khôi, một lần nhầm lẫn để rồi Trúc vô tình bội ước với Khôi.
- Trúc định im lặng cả đời này hay sao?
- Trúc không biết nói sao Khôi à. Có lẽ mình có duyên không nợ.
- Khôi không nghĩ như vậy. Nếu Khôi không đi xa, nếu Trúc cho Khôi thêm một chút thời gian nữa, thì chúng mình đã...
Có lẽ Khôi nói đúng. Nhưng Khôi không có tin tức gì cho Trúc, nhiều người nói với Trúc là Khôi đã có vợ, Trúc không tin, đến khi mẹ của Khôi cho Trúc xem tấm hình Khôi đứng cạnh người vợ Đức và đứa con gái của Khôi. Lúc đó, Trúc mới tin và muốn chết cho xong. Trong lúc Trúc đau khổ và tuyệt vọng, Bình đã cho Trúc một bờ vai để nương tựa.
Trúc ơi, hiểu lầm rồi. Người đó không phải là vợ của Khôi, nếu Khôi cưới vợ thì phải có hình đám cưới chứ? Vậy cô gái trong hình là ai vậy? Chị ấy tên là Angela lớn hơn Khôi vài tuổi, Khôi quen chị ấy lúc Khôi vào bệnh viện thăm ông quản đốc của Khôi, chồng chị ấy bị tai nạn nằm chung phòng với ông quản đốc đó. Hoàn cảnh của chị ấy thật khổ, cả hai vợ chồng xuất thân là cô nhi, không có người thân, con gái của chị ấy còn rất nhỏ, chị lại bệnh suyễn nên không đủ sức lo cho cả hai. Khôi độc thân một mình, nên Khôi có giúp đở chị ấy một số việc. Chẳng bao lâu, thì chồng chị ấy qua đời. Khôi và chị ấy trở thành bạn thân. Lúc Khôi sắp hết thời gian lao động, thì mẹ Khôi gửi cho Khôi một tấm hình của một cô gái, mẹ nói Khôi về nước phải cưới cô ta làm vợ, vì cha mẹ cô ấy là người có chức phận, lại là đồng hương của mẹ ở Hà Nội, cưới cô ấy Khôi sẽ cơ hội thăng tiến. Khôi không chịu, mẹ nói, nếu không chịu thì mẹ cũng không cho Khôi cưới Trúc, vì Trúc đã thay đổi và đã có bạn trai khác. Khôi không tin. Khôi chờ ngày về nước để gặp Trúc, nhưng thời gian lao động lại kéo dài thêm một năm nữa.
- Trước đó mẹ của Khôi cũng nói là Khôi đã có bạn gái. Trúc cũng không tin. Chỉ đến khi Trúc thấy tấm hình đó...
- Khôi không ngờ mẹ của Khôi lại lấy tấm hình đó để ngăn cản chúng ta.
- Sao Khôi không gửi thư cho Trúc biết.
- Có chứ, Khôi gửi thư cho Trúc nhiều lắm, nhưng không thấy hồi âm.
- Đã lâu lắm rồi, Trúc không nhận được thư của Khôi. Trúc gửi thư cho Khôi nhiều lần nhưng cũng bặt tin. Qua bốn năm không thấy Khôi về, lại không có thư từ gì, nhưng Trúc cũng vẫn chờ đợi, nếu không phải mẹ Khôi nói Khôi đã có vợ thì Trúc vẫn tiếp tục chờ...
- Công ty của Khôi sáp nhập với một Công ty khác, nên cũng thay đổi địa chỉ. Những bức thư Khôi gửi về xí nghiệp Rau quả thì bặt tin luôn, còn thư gửi về nhà Trúc thì bị trả lại, Khôi hỏi thăm mẹ, thì mẹ nói là Trúc đã thay lòng đổi dạ nên không trả lời thư của Khôi.
- Ba của Trúc chuyển công tác về Sóc Trăng, nhà thì trả lại cho Nhà nước, má của Trúc đi theo ba, còn Trúc thì vẫn ở Cần Thơ nhưng lại ở nhờ một người dì. Có lẽ sau khi Trúc được điều động lên Công ty, không còn ở Xí Nghiệp cũ nữa, nên thư bị thất lạc, cũng có thể do mẹ của Khôi đã không chuyển thư cho Trúc, vì lúc đó mẹ của Khôi đang làm Trưởng Phòng Hành chánh của xí nghiệp mà.
- Mẹ của Khôi nói là Trúc đã có chồng, kèm theo hình đám cưới của Trúc với Bình. Khôi chỉ biết kêu trời mà thôi. Khôi buồn lắm, Trúc thì đã có chồng, mẹ Khôi thì lại muốn Khôi lấy một người mà Khôi không quen biết, nên Khôi không muốn về nước nữa, chị Angela giúp Khôi bằng cách làm thủ tục kết hôn với Khôi, để Khôi được định cư, trên thực tế Khôi với chị ấy chỉ là bạn mà thôi, hay nói đúng hơn là tình chị em.
- Trời ơi! Sao mà éo le thế này hả Khôi. Hiện giờ Khôi với chị Angela vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa sao?
- Chị ấy bị bệnh suyễn và đã mất cách đây hai năm rồi, con gái chị ấy sống với Khôi, Khôi coi con bé như con ruột của mình. Đơn độc ở nước ngoài, ngoài thời gian đi làm Khôi học thêm để khỏa lắp nổi cô đơn trống trải trong lòng. Khôi không có tâm trạng để yêu ai khác. Nhưng... có lẽ hai đứa mình chưa dứt nợ, nên ông trời xui khiến cho Khôi gặp Trúc đây.
Trúc lén nhìn Khôi “tội nghiệp cho Khôi” nhưng không biết nói gì, lòng ngổn ngang niềm trắc ẩn.
Khôi hỏi Trúc: - Trúc à! Tất cả chỉ là hiểu lầm. Bây giờ chúng ta đã gặp lại nhau. Trúc hãy trả lời Khôi, Trúc còn nhớ những lời ước hẹn dưới gốc cây sao hay không?
Trúc bối rối. Tay cô như không còn sức lực. Cô đặt tách cà phê xuống bàn, múc thêm đường cho vào tách. Thêm muỗng nữa, rồi thêm muỗng nữa. Khôi ngăn lại, “đã ngọt lắm rồi.” Trúc ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt của Khôi đang nhìn cô tha thiết. Đừng Khôi ơi, đừng nói gì thêm, tất cả đã muộn màng trong hối tiếc. Giá mà không có tấm hình của Khôi. Giá mà Trúc vẫn chờ Khôi. Thì có thể chúng ta sẽ không bẽ bàng như thế này.
- Việc hợp tác kinh doanh hãy bàn sau, bây giờ Trúc phải về. Trúc nghĩ là cô không nên tiếp tục ở lại.
- Đừng, Trúc ơi...
Khôi giữ tay Trúc. Cô rụt tay thật mạnh rồi đứng lên, tách cà phê lật nghiêng rồi đổ ra bàn. Khôi đứng lên, ôm chặt lấy cô. Anh nâng gương mặt của Trúc, đôi mắt cô mở to, anh nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Cô né tránh. Anh cố giữ “Trúc hãy trả lời Khôi một cách thật lòng, Trúc còn nhớ buổi tối ở gốc cây sao hay không?”. Cô không thể dấu diếm được lòng mình, trái tim cô thổn thức “Còn...Trúc vẫn còn nhớ...” Không đợi Trúc nói hết câu, Khôi đặt môi mình lên môi Trúc “Khôi chỉ cần biết như vậy là đủ rồi.”
Sắc vàng của ánh đén tỏa xuống, hay ánh mắt nồng nàn của Khôi. Cũng có thể là ánh trăng huyền dịu của ngày ấy trở về. Bông sao rụng. Con kiến vàng. Hơi ấm phà vào cổ. Chiếc nút áo bà ba ngày ấy vô tình bật ra, đã làm trái tim của cô xao động đến tận bây giờ. “Đừng!” Trúc lại phản kháng. Lý trí của cô đang phản kháng. Lý trí của ngày ấy mạnh hơn. Khôi đã dừng lại. Để lại sự nuối tiếc của mười năm trong lòng Khôi.
Ôi! Nếu như cũng là chiếc áo bà ba, Khôi không phải đang khổ sở lần mò với từng khuy áo sơ mi của Trúc. Khôi đã chờ đợi quá lâu, chiếc áo này đừng làm khó Khôi nữa. Trúc ơi đừng làm khó Khôi nữa. Sự nhẫn nại của Khôi cũng đến lúc được hồi đáp, chiếc nút cuối cùng đã được mở ra, lộ ra áo lót màu đen che một phần khuôn ngực vung lên, tay anh chạm vào. Trúc ngăn lại. Khôi nhấc bổng nàng lên. Mặt anh áp sát vào ngực nàng. Trúc hốt hoảng. Anh đặt nàng lên giường, tưới lên người nàng một cơn mưa hôn rào rạc. Áo lót của Trúc bay bổng lên trời. Đôi giày cao gót lộp cộp rơi xuống sàn. Anh cởi hết những gì còn lại trên người anh.
Dưới ánh đèn lung linh, bộ ngực của Trúc như hai vầng trăng tròn vành vạnh, bộ ngực của người đàn bà một con, đầy đặn và căng tràn sức sống, cái vòng tròn nho nhỏ màu hồng khẻ động đậy khi lưỡi của anh chạm vào.
Những ngón tay của anh trở nên linh hoạt trên cơ thể Trúc. Đến khi thân hình của Trúc hoàn toàn lộ ra, anh sững sờ trước những đường cong thon thả và kiều diễm của nàng. Trúc co chân muốn che đậy chỗ của nàng đang bị hở hang. Anh hôn nụ hoa nhỏ xíu trên ngực nàng, tay vuốt nhẹ trên bụng nàng, chạm vào nơi e thẹn ở giữa hai đùi nàng, nàng lập tức duỗi thẳng hai chân và khép chặt. “Đừng!” Lại phản kháng. Cô nghiêng người, tay kéo tấm ga phủ lên trên, nhưng lại bị lật tung lên.
Kìa, Trúc ơi, đừng làm khổ Khôi nữa, mười năm còn gì. Nhưng Khôi ơi, Trúc không xứng đáng với Khôi nữa, Trúc không còn là Trúc của ngày xưa nữa, Trúc không còn là con gái nữa, Trúc bây giờ đã là người đàn bà. “Khôi cóc cần!” Đàn bà hay con gái có gì là quan trọng. Với Khôi Trúc mãi mãi là đóa hoa tinh khiết nhất. Đóa hoa ấy nay càng rực rở hơn xưa. Khôi nắm tay Trúc đặt vào phần dưới của mình “đây này, Trúc xem, Khôi chờ Trúc lâu lắm rồi.” Anh giữ tay của Trúc ở đó, môi anh chạm môi nàng. Tay của Trúc ngượng ngùng, không dám di chuyển.
Cơ thể của Khôi có cảm giác được mơn trớn. Anh hân hoan khi cảm nhận được những ngón tay mềm mại của Trúc. Một sức mạnh vô hình chạy khắp cơ thể anh. Anh phủ tấm thân to và khỏe của mình bao phủ tấm thân mảnh mai của Trúc. Toàn thân anh nóng hầm hập. Anh ngồi dậy, eo chuyển động, anh náo nức tìm kiếm thiên đường của tình yêu mà anh đã khao khát bấy lâu.
Trúc hoảng loạn. Lý trí và tình yêu đang dằn xé trong cô. Có lúc cô muốn vùng lên để bỏ chạy. Có lúc cô lại thả mình theo cảm giác yêu thương. Cô lên cơn sốt, trán rịn mồ hôi. Ôi! Khôi đã chinh phục được nàng rồi. Cơ thể của Trúc bị căng lên. Sự dằn co biến mất, cảm xúc xâm chiếm, sức mạnh của cơn bảo tình yêu đã làm cô khuất phục.
Cực thân Khôi quá. Rõ ràng tình yêu trong anh đang dâng lên rất mãnh liệt, không gì có thể cản trở được anh, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi sự đồng tình của Trúc, với anh, Trúc mãi mãi là một đóa hoa tinh khiết, anh bối rối, vụng về sợ làm đóa hoa tan vỡ, cử chỉ của anh chan chứa tình yêu thương, sự ngượng ngùng của Trúc càng làm cho anh yêu thương nàng nhiều hơn. Trúc xúc động vô cùng. Khôi là một người yêu đến cùng, còn cô là người sớm bỏ cuộc. Trúc buông thả cơ thể trôi theo cảm giác, cô mở rộng lòng mình. Ôi! Thật tuyệt vời. Cuối cùng Khôi đã có nàng một cách trọn vẹn. Hạnh phúc quá. Sung sướng quá. Trúc ơi. Cuối cùng anh cũng có được em rồi. Ta đã là của nhau rồi.
Như đôi tân lang tân nương trong đêm động phòng. Họ ôm ấp nhau. Họ yêu nhau. Họ lấy nhau. Không cần đám cưới. Không cần giấy kết hôn. Họ làm nốt phần còn lại dưới gốc cây sao. Họ hát tiếp bản tình ca dang dở mười năm, bởi vì họ đã móc ngoéo thề nguyền. Chị Hằng đã làm chứng cho họ.
Khôi đang trôi vào một giấc mơ thần tiên. Anh và Trúc đến một ngọn tháp bằng vàng. Người giữ tháp là một ông lão râu tóc bạc phơ. Ông nói đây là “Ngọn tháp tình yêu,” chỉ hai người thật lòng yêu nhau mới lên được tới đỉnh tháp, lên tới đỉnh thì hai người sẽ không bao giờ bị chia cắt nữa. Nhưng nếu không lên được đỉnh tháp thì sẽ bị tan ra thành tro bụi, không bao giờ được gặp lại nhau. Vì vậy phải suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định leo lên tháp. Trúc rất sợ hãi. Khôi trái lại rất tự tin “Hãy đưa tay cho Khôi.” Khôi nắm tay của Trúc thật chặt, ngọn tháp rất cao, họ cứ leo mãi, leo mãi, không biết đến tầng thứ mấy. Bỗng đâu một cơn gió rất mạnh, hất tung hai người lên cao, Khôi vẫn nắm tay Trúc thật chặt, quyết không buông, rồi hai người cứ bay lên mãi. Bay mãi. Bay mãi.
Trúc tỉnh giấc. Khôi nằm bên cạnh, mặt nghiêng vào vai Trúc, tay ôm ngang eo Trúc. Trúc rón rén xuống giường. Mặc xong quần áo. Cô lặng lẽ nhìn Khôi, anh đang ngủ say, nét mặt hạnh phúc. Nước mắt cô rơi. Cô vẫn yêu Khôi như Khôi vẫn yêu cô. Nhưng trời hỡi, Trúc biết làm sao? Chọn Khôi, cô sẽ có những giây phút sống trong tình yêu ngọt ngào. Nhưng sự lựa chọn này sẽ làm tổn thương nhiều người, làm sụp đổ một gia đình, con trai của cô sẽ không có cha hoặc sẽ không có mẹ. Nếu từ bỏ Khôi, là thêm một lần cô phụ Khôi, thêm một nhát dao đâm vào tim của Khôi. Trái tim ấy đã lạnh lẽo bao năm qua, cũng chỉ vừa tìm được hơi ấm tình yêu.
“Mẹ, con yêu mẹ, mẹ về sớm đưa con đi học nhé.” Đó là lời của bé Hoài Ân, con trai của cô, nói với cô hồi sáng này, khi cô hôn tạm biệt nó để đi Sài gòn. Con ơi “Mẹ đưa con đi trường học, ai sẽ đưa mẹ đi trường đời. Trường đời của mẹ có nhiều khúc quanh co.” Trúc phải về. Khôi vẫn ngủ say. Đồng hồ trên tường chỉ số 10. Một con số oan nghiệt.
Trúc bước lên xe. Cô nói với tài xế cố gắng chạy nhanh hơn một chút. Cô hồi tưởng những giờ khắc trải qua với Khôi. Những giờ khắc thiêng liêng nhất trong cuộc đời cô. Tình yêu của cô dành cho Khôi chưa bao giờ phai nhạt. Lúc Khôi tỉnh dậy là lúc trái tim anh thêm một lần rỉ máu. Tàn nhẫn quá. Tim của Trúc thắt lại, nước mắt chảy vào lòng. “Khôi ơi, Trúc đau đớn nhiều hơn Khôi gấp mấy lần.”
Cô triền miên trong sự dằn xé giữa lý trí và con tim. Giờ này Bình đang làm gì, anh hút thuốc thật nhiều và đau đầu với những hồ sơ cho cuộc họp ngày mai, hay đang say giấc nồng. Bình sẽ có phản ứng gì khi biết cô đã gặp lại Khôi. Liệu anh có chịu nổi sự đau đớn khi biết Trúc và Khôi vẫn còn yêu nhau và có ý muốn nối lại cung đàn xưa. Trúc không thể nào quên giây phút trao thân gửi phận cho Bình, anh ấy ân cần chu đáo và yêu thương cô với tất cả những gì tốt đẹp nhất, Trúc không tìm được cái cớ nào để từ bỏ một người đàn ông hết lòng chăm lo cho vợ và con như Bình.
Tại sao mình lại đau khổ thế này. Mình rất yêu Khôi nhưng không được ở bên Khôi. Mình tưởng đã mất Khôi vĩnh viễn thì mình gặp lại Khôi. Mình tưởng sẽ thủy chung với Bình thì lại quan hệ yêu đương với người yêu cũ. Ông trời ơi, ông khiến xui chi, để một người phụ nữ yếu đuối, chỉ mong có một mái ấm gia đình, lại trở thành kẻ phạm tội. Ông tàn nhẫn quá.
Trúc tự trách mình là người liên tiếp mắc sai lầm. Sai lầm thứ nhất, cô đã không đủ lòng tin với Khôi, sự ngộ nhận của cô đã làm cho Khôi phải sống những ngày tháng cô đơn và đau khổ. Sai lầm thứ hai, cô đã để cho trái tim của cô run lên, thể xác của cô đã hòa tan trong thể xác của Khôi, để rồi lặng lẽ ra đi làm cho Khôi đau khổ nhiều hơn nữa. Sai lầm thứ ba, phụ lại lòng tin yêu của Bình dành cho cô, vì chưa đoạn tuyệt tình yêu trong quá khứ mà không giữ tròn đạo nghĩa vợ chồng. Ôi, gia đình, thành lũy vững chắc, chở che những trận phong ba của cuộc đời. Nơi ấy có tiếng cười đùa của trẻ thơ. Nơi mà cô không thể từ bỏ.
“Sắp đến nhà rồi chị.” Lời của tài xế làm cho Trúc bàng hoàng. Sắp đến nhà rồi ư? Mình đối mặt làm sao với Bình. Ngày mai, đưa Hoài Ân vào trường xong, mình sẽ nói hết với Bình, sau đó thế nào cũng được, mình không muốn bị lương tâm dằn xé suốt cuộc đời, cho dù mình không cố ý, nhưng mình đã mắc sai lầm, mình phải chịu trách nhiệm với những sai lầm đó. Nhưng nếu mình nói ra sự thật, thì mọi việc sẽ ra sao? Bình sẽ vô cùng đau khổ. Chắc chắn rồi. Sau đó, anh ấy sẽ thông cảm và tha thứ cho một người vợ yếu mềm, nhất thời đã không kiềm chế được lòng mình trước tình yêu mãnh liệt của Khôi. Hay anh ấy sẽ tức giận vì đã bị phản bội, để rồi sau đó chấp nhận một cuộc chia tay? Nếu chia tay, con trai của mình sẽ sống với ai? Nghĩ đến đây, lòng cô đau quặn thắt. Không! Cô có thể mất Khôi. Cô có thể chia tay với Bình. Cô quyết không thể mất con. Im lặng có lẽ là một giải pháp tốt nhất trong tình huống hiện nay. Cô rã rời thân xác. Cảm thấy cuộc đời cô rơi vào ngõ cụt.
Trúc đứng trước cửa nhà. Chỉ mới sáng đây thôi, bây giờ thấy xa lạ quá. Cô chần chừ, định nhấn chuông. Nhưng cô cần phải bình tĩnh. Cô tựa lưng vào cánh cửa một lúc. Cô không muốn đánh thức Bình và con. Có lẽ anh ấy đang ngủ say. Cô lấy chìa khóa từ xách tay. Trúc đi rất nhẹ nhàng. Phòng ngủ còn ánh đèn. Giờ này Bình đang vật lộn với cái “laptop” chăng? Cô vịn tay nắm. Khoan đã. Có tiếng thở gấp ở bên trong. Cửa khép hờ. Cô đẩy nhẹ. Trời! Một cô gái trần truồng đang ngồi trên bụng của Bình. Cô ta là ai. Cắn chặt môi. Cô nhìn cô gái một lần nữa. “Hà!” Cô suýt kêu lên. Tại sao Hà với Bình lại...Trúc lảo đảo. Cô muốn xông vào. Nhưng không! Mọi việc sẽ ầm ỉ lên. Con trai của cô không cần phải biết cha của nó đang làm gì với một người đàn bà khác trên giường của mẹ nó.
Trúc xoay lưng, hai tay ôm lấy ngực, lần dò từng bước lên lầu. Bé Hoài Ân đang ngủ trong phòng một mình. Dì Hai, người giúp việc đâu rồi? Còn Hà, cô ấy là thư ký của Bình kia mà, tại sao ra cớ sự này? Bình ơi, sao anh có thể làm như thế trên chiếc giường của chúng ta? Cô nghẹt thở và đau thắt ruột gan. Hoài Ân khẽ trở mình, nó kêu mớ trong giấc ngủ “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.” Nước mắt tức tưởi trào ra, Trúc nấc lên không thành tiếng. Cô ôm Hoài Ân, như muốn cầu cứu đứa con trai bé bỏng của mình “Con ơi, hãy cứu mẹ với.”
Đưa Hoài Ân vào trường xong. Trúc không về nhà, cũng không vào cơ quan. Điện thoại của cô cứ reo lên. Bình đã gọi cho cô hàng chục lần. Hôm nay Dì Hai còn ở dưới quê, Hoài Ân chưa về. Cô không thể lẫn tránh mãi được. Cần phải đối mặt với Bình. Cô về nhà.
Bình đã ngồi sẵn ở phòng khách. Gương mặt hốc hác. Hơi thở vẫn còn mùi rượu. Hai người im lặng, chưa ai lên tiếng. Đồng hồ trên tường cứ gõ nhịp “tích tắc”. Sự im lặng làm cho Trúc mệt mỏi, Trúc muốn bỏ cuộc.
- Nếu anh mệt thì hãy nghỉ ngơi, tan trường em sẽ đón con về. Cô đứng lên.
- Em đừng đi, hãy nghe anh nói. Bình khẩn khoản. Trúc chờ đợi.
- Tối qua... có phải em đã thấy hết không? Giọng Bình nghe khàn khàn. Có lẽ Bình rất khó khăn để bắt đầu câu chuyện.
- Không thấy hết... nhưng có thể biết được chuyện gì đã diễn ra trên chiếc giường của chúng ta. Trúc nói bằng một giọng hết sức nhỏ nhẹ và lạnh lùng. Cô ngạc nhiên, trước sự bình tĩnh không bình thường của chính mình.
- Dù sao em cũng đã thấy, sao em không nói gì hết?
- Anh muốn em nói gì bây giờ?
- Thà em mắng chưỡi anh, em la hét ầm ỉ lên, thậm chí đánh đập anh, anh còn thấy dễ chịu hơn.
- Có lẽ sự việc diễn ra vượt quá sức tưởng tượng của em, nên em không còn sức lực để làm bất cứ điều gì.
- Trúc ơi, anh biết anh có lỗi với em, anh quá say không làm chủ mình, anh...
- Nếu anh muốn ly dị, thì...
- Không!
Bình thất sắc, giọng run run. Anh chưa hề nghĩ đến chuyện đó. “Trúc, hãy tha thứ cho anh.” Bình đến bên Trúc, ngồi bệt xuống sàn nhà, gục đầu vào đùi Trúc. “Trúc ơi, xin hãy nghe anh nói, rồi em quyết định sao anh cũng chịu, anh không có quyền đòi hỏi em bất cứ chuyện gì, nhưng trong lòng anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xa em, cái thằng đàn ông tồi tệ trong anh đã không làm chủ được mình trong cơn say, Trúc ơi... Anh biết nói sao đây cho em hiểu?” Thấy vẻ thảm nảo của Bình, Trúc xúc động. Anh nói đi!
Trong lúc anh đang dự hội nghị quan trọng với lãnh đạo của các tỉnh miền Tây, Dì Hai điện thoại báo tin chị ruột của Dì vừa mới mất, nên Dì phải về quê ngay, anh nhờ thư ký Hà, đón bé Hoài Ân về nhà. Sau hội nghị có tiệc rượu, anh về nhà muộn, mệt mỏi và chếch choáng say. Hà đã chăm sóc bé Hoài Ân và cho con đi ngủ. Anh lên phòng hôn con. Sau đó nói vài câu cảm ơn Hà, lúc tiễn cô ấy về thì bất ngờ anh bị nôn ra ngoài, cô ấy đã dìu anh vào phòng và chăm sóc cho anh. Sự va chạm làm dục vọng trong anh bộc phát, anh đã nhắm mắt đưa chân, đển khi cảm xúc qua đi, anh bừng tỉnh thì mọi việc đã xong. “Trúc ơi, anh đã làm việc có lỗi với em.” Anh đã cho Hà ra về ngay sau đó. Linh tính cho anh biết là em đã về, anh lên lầu thấy em đang nằm bên cạnh con, anh đoán là em đã thấy tất cả, nhưng em không nói gì. Em ơi, thật sự là anh quá say, anh không làm chủ được mình.
Bình ơi, anh say rượu hay anh đã say sắc. Em đã từ bỏ tình yêu của Khôi để trở về với anh, vì em tin anh là điểm tựa vững chắc của cuộc đời em. Nhưng anh để em chứng kiến một cảnh tượng khiến cho trái tim em tan nát. Tại sao việc đó không xảy ra là ở khách sạn, hay ở bất cứ nơi nào khác, mà lại xảy ra chính trên chiếc giường của chúng ta. Anh ơi! Tình yêu có thể mơ hồ, con tim có thể yếu đuối, nhưng nơi tôn nghiêm nhất của tình chồng vợ thì không thể lem ố chỉ vì một phút nông nổi. Dù anh đã chung chạ nhưng em chỉ thấy tội nghiệp cho anh. Và càng tội nghiệp cho em, em đã dằn dặt trong đau khổ để chối bỏ tình yêu, chọn lựa con đường trở về với anh, nhưng có ngờ đâu, cơn đau này chưa dứt thì tiếp nối cơn đau khác, trong những ngày tháng sắp tới em phải đối mặt với anh như thế nào đây. Bình ơi, liệu rằng chúng ta có còn như ngày xưa?
- Đến giờ, em phải đón con rồi. Trúc lên tiếng.
- Anh đã nhờ anh tài xế đi đón con rồi. Trúc à, anh muốn nghe em nói.
Đầu óc của Trúc xuất hiện hai chữ “giải thoát,” cô triền miên bị ám ảnh cách để tự giải thoát mình và giải thoát cho Bình. Phải chăng sự giải thoát đó là “ly dị?” Trúc hồi tưởng lại những ngày Trúc đau khổ và tuyệt vọng vì Khôi, Bình đã thương yêu cô, dỗ dành cô, đã cho cô một gia đình đầm ấm. Nay sóng gió nổi lên. Sóng gió sâu kín trong lòng cô, cô cắn răng chịu đựng, nhưng sóng gió trong mái nhà chung, cô và Bình phải cùng nhau đối mặt.
Trúc biết Bình thật lòng yêu thương cô. Nhưng liệu Bình có thoát ra được sự cám dỗ trước sắc đẹp của Hà. Liệu Bình với Hà có thật là chỉ một lúc nông nổi, hay họ đã từ lâu dan díu với nhau? “Mình đã bỏ lại sau lưng tình yêu của Khôi, mình không thể đánh mất gia đình này, mình phải cho Bình một cơ hội, nói đúng hơn cho cả hai một cơ hội, để tình chồng vợ tiếp tục tồn tại, một sự tồn tại phù hợp với đạo lý ở đời.” Trúc cứ miên man suy nghĩ. Những ngày tháng sau này, liệu cô và Bình sẽ còn nồng nàn như xưa? Chắc chắn là không rồi, vì cuộc sống của hai người đã bị pha trộn một chút màu đen và chuyển thành màu xám, cho dù có cố gắng cứu vãn thì không thể làm cho màu xám trở nên màu trắng như trước được, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là một màu đen u ám.
“Thưa mẹ Trúc, thưa ba Bình, Ân đi học mới về.” - Tiếng của bé Hoài Ân làm Trúc quay về với thực tại. Nhìn con, tinh thần của Trúc trở nên lạc quan hơn. Cô dang tay đón con vào lòng. Bình cười gượng với con. Trúc nói nhỏ với Bình: “Anh à! Con của chúng ta cần có mẹ và có cha. Mong anh hiểu điều này.”
Mắt của Bình sáng lên, anh cảm ơn sự rộng lượng bao dung của Trúc, anh tự nhủ sẽ yêu thương Trúc nhiều hơn, anh sẽ làm tất cả để bù đắp cho lỗi lầm của mình đã gây ra.
Bình ơi, làm sao em quên được, ngày xưa anh đã cho em bờ vai. Cho dù bờ vai đó có đôi lúc yếu mềm, chao đảo, em sẽ nổ lực để giữ gìn bờ vai đó luôn cứng cáp, để cả gia đình chúng ta cùng nương tựa lẫn nhau. Em không có quyền nói câu tha thứ cho anh, bởi vì em cũng cần anh tha thứ cho em, con của chúng ta cần có chúng ta. Hoài Ân là dấu nối của cuộc đời chúng ta. Tình mẫu tử là cái phao giúp em tiếp tục vượt lên sóng gió cuộc đời. Anh biết không, em cố gắng làm tất cả là vì gia đình của chúng ta, vì tình nghĩa vợ chồng bao năm gắn bó, vì đạo lý làm người, và quan trọng hơn hết là con của chúng ta cần có một gia đình có cha và có mẹ, nó không chịu trách nhiệm về việc làm sai trái của cha mẹ nó.
Xin lỗi Khôi, Trúc yêu Khôi nhiều lắm, nhưng cuộc đời của chúng ta không phải chỉ có tình yêu nam nữ, còn có nhiều điều mà chúng ta phải
đối mặt, Trúc không thể quay lưng với ân tình của Bình bao năm qua, ngày xưa không có Bình thì không thể có Trúc được như ngày nay.
Bình đã cho Trúc một đứa con, một gia đình trọn vẹn. Trúc thà một mình đau khổ chấp nhận xa Khôi, Trúc không thể nào để cho con của Trúc
phải đau khổ, vì phải chọn lựa giữa mẹ và cha. Khôi ơi! Khôi là một người tốt, bất cứ người con gái nào cũng sẽ hạnh phúc khi ở bên Khôi.
Trúc đã không có phước phần đó. Rồi đây, Khôi sẽ gặp một người phụ nữ có khả năng mang lại hạnh phúc cho Khôi, Khôi sẽ hạnh phúc đến mức
quên hẳn người con gái với chiếc áo bà ba năm xưa.