Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      




  HOA BƯỞI




Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ
Hoa bưởi thơm rồi, đêm đã khuya


(Xuân Diệu)

1-

Hải đứng chờ Thúy ngoài ngõ. Cơn gió lùa tung mái tóc cậu bé. Trời hiền dịu. Trên không, những sợi tơ trời bay lơ lửng. Vài con bướm lạc loài ghé thăm giàn thiên lý khoảnh khắc rồi bỏ đi. Làng thôn thiêm thiếp ngủ theo tiếng võng đưa kẽo kẹt, tiếng hát ru êm đều đều.

Khói từ một mái tranh bốc lên, lan tỏa. Màu lam biến thành màu trắng, lẫn vào mây. Lá vàng rơi nhẹ trên làn ao. Mấy chú cá đói tưởng con mồi nhảy lên đớp hụt làm mặt nước can mày giận dữ. Ai gẩy đàn bầu đâu đây, điệu nhạc du dương như lời chim chích choè kể chuvện trên cành soan. Hải thả mắt sang xóm làng bên kia sông đang chìm dưới lớp sương mờ ảo. Tiếng gà tập gáy vọng tới te te nhọn. Quãng đường trước mặt vắng tanh. Cây đa cao ngất cô độc. Chuông chùa não nuột điểm thưa. Cuộc đời quê mùa hắt hiu, buồn thảm. Lòng cậu bé đâm ra hoang mang lo sợ. Câu lấy tay vuốt ngược mải tóc. Nắng nhỏ thơm ngon. Bóng râm đến luôn, đổ dài tít tắp. Trời muốn thấp xuống. Cuối thu có khác.

Tháng năm côi cút bên bà nội, Hải đã quen phong cảnh này từ ngày mẹ bỏ đi theo ông tham Ân. Mẹ sang Pháp với ông ta, chẳng bao giờ trở lại nữa. Sáng mẹ bỏ nhà, Hải còn ngủ mê mệt. Thức dậy, thấy mất mẹ, Hải khóc sưng cả mắt, cha Hải phải đem Hải gửi cho bà nội nuôi hộ. Bà nội thương cháu, bà ghét con dâu cay đắng. Cha Hải buồn chán, rượu chè bê tha, lúc say mèm chỉ chửi lão tham Ân. Hải chưa biết tại sao cũng cứ thù lão ta vì cha Hải đòi giết lão. Hải về với bà. Cha vẫn làm thư ký ở Hà Nội. Bà yêu quí Hải, các cô chiều chuộng Hải. Riết rồi cậu bé không nhớ mẹ nữa.

Thỉnh thoảng, cha Hải mới về thăm con. Những lần ấy, cha mua thật nhiều kẹo bánh, đồ chơi. Hải thích được nằm cạnh cha để được ôm ấp hơn. Hải học trường làng, các cô cấm chơi với bất cứ đứa trẻ nào, sợ Hải bị chúng nó bắt nạt. Đến ngày cha Hải đưa gia đình ông Phán về tránh bom đạn đồng minh thì cậu bé mới thấy bớt lủi thủi.

Hải nhớ lại niềm vui bắt đầu từ đôi mắt đen lay láy của một cô bé trạc tuổi cậu. Cô bé kháu khỉnh và có vẻ lém lỉnh lắm. Mới tí tuổi đã biết làm dóm. Tóc cô bé lòa xòa ngang vai. Cô mặc áo đầm xanh, miệng cười đôi má lúm đồng tiền. Răng cô bé đều đặn trắng bóng. Cô cài con bướm bạc bên ngôi trái. Cô bé đứng bên chị, Hải khép nép cạnh cha. Bà Phán, trông thấy Hải, bà ngạc nhiên hỏi :

– Cháu Hải đấy à ? Chóng lớn quá, lại đây cháu… Gớm, nhìn kỹ mặt nó mà xem, giống mẹ như đúc.

Câu nói vô tình của bà Phán khiến cha Hải buồn. Hải nao nao nhớ mẹ, tình thương mẹ vắng vẻ từ ngày xưa bỗng chốc vụt hiện.

Lòng cậu bé se sắt. Bà Phán biết mình lỡ lời, bà kéo Hải lại gần, vuốt tóc cậu bé. Bà lấy khăn thấm nước mắt Hải nối hàng rớt xuống má rồi bà chỉ về phía con bé đang nhìn Hải đăm đăm.

– Em Thúy đấy cháu ạ ! Thúy lại gần đây mẹ bảo. Đây là Hải con bác Nguyện đấy. Từ nay hai đứa thành anh em, chơi với nhau nhé !

Bà Phán cầm tay Hải đặt vào tay Thúy. Thúy rút vội ra, ngúng nguẩy :

– “Nó” lớn bằng con, sao được làm anh hở, mẹ ?

– Hư nào, Anh Hải hơn con một tuổi.

– Thế “nó” học lớp mấy ?

Bà Phán âu yếm hỏi Hải :

– Cháu học lớp mấy ?

– Cháu học lớp tư ạ !

Thúy cười khúc khích :

– Con học lớp ba cơ mà, nó kém con một lớp. Hơn một tuổi, kém một lớp là hạng bét là phải làm em chứ hở, mẹ ?

Thúy hất hàm bướng bỉnh trêu Hải :

– Phải không “nó” ?

Hải tức mình lắm. Con bé kia dám bảo giỏi hơn Hải. Nó cứ nhìn Hải thách thức.

Hải cáu sườn chạy vụt xuống với hà. Cậu nghe tiếng cười ròn rã, tiếng chị Hiên, chị của Thúy :

– Rồi cô cậu thân nhau ngay đấy mà.

Hải gục vào lòng bà khóc thúc thít :

– Bà ơi bao giờ mẹ cháu về ?

Bà Hải im lặng, vuốt ve cháu, ru cháu ngủ. Hải say sưa thiếp đi. Hải sẽ không thèm chơi với con Thúy. Con Thúy làm bộ. Hôm sau, Thúy ngang qua hè thấy Hải đang nặn tượng. Thúy đứng lại ngắm nghía ra chiều thích thú. Hải mải mê tô điểm mặt tượng không để ý đến Thúy. Lúc Hải nhìn lên, Hải gặp Thúy cười. Nụ cười của con bé bửa nay bớt kiêu ngạo. Hải muốn đuổi Thúy, cậu chả biết nói làm sao. Hải lúng túng đánh rơi cả tượng xuống nền nhà. Thúy định bỏ đi, nghĩ thế nao, Cô bé bước vào đon đả :

– Chơi gì đấy ?

– Hỏi làm gì ?

– Cho Thúy chơi với nhé ?

– Làm bộ thế ai thèm chơi với.

– Thúy có làm bộ đâu.

– Hôm qua gọi bằng “nó” bảo giỏi hơn thôi.

– Thúy xin lỗi, cho Thúy chơi với nhé ?

Tự nhiên, Hải hết giận Thúy, đứng dậy tìm ghế cho Thúy ngồi.

– Hải nặn tượng thờ à ?

– Ừ, Hải sẽ làm cải đình rất đẹp. Chơi làm đình thích lắm, nặn xong tượng, chúng mình chơi pháo nồi.

– Chơi pháo thế nào ?

– Tí nữa Hải dạy Thúy.

– Khó lắm, hở ?

– Dễ mà.

Hải đem mấy ông tượng vừa nặn xong ra phơi nắng rồi dạy Thúy nặn pháo.

Hải lấy đất sét nặn thành hình cái nồi, đáy thật mỏng. Hải nhổ bọt vào đất miết cho bóng, Thúy sợ hãi :

– Nghịch bẩn quá !

– Thế nó mới kêu. Thúy nghe đây này “Pháo nổ pháo nang cả làng” chịu chưa..? Thúy nói “Chịu rồi” đi, chịu chưa?

– Chịu rồi.

Hải dơ tay lên cao, đập mạnh pháo trên nền nhà. Tiếng nổ đánh “đốp”. Đáy vỡ một khoảng lớn. Hải dục Thúy :

– Đến lượt Thúy !

– Cũng nói như Hải à?

– Ừ.

Thúy bắt chước Hải đập pháo nhưng tịt ngòi. Thúy phải lấy đất và đền pháo của Hải. Thúy nhìn Hải cảm phục.

– Vui nhỉ ?

– Ừ.

– Chơi nữa đi !

– Thôi, rửa tay rồi Hải dẫn đi bắt công cống.

– Công cống là gì ?

– Là con sâu ở dưới đất.

Hải dắt Thúy ra cầu ao. Nắng in hình chúng đều dặn. Đầu mùa hạ sung chín đỏ ối, thơm phức. Chim chào mào líu ríu mổ làm rụng lõm bõm xuống ao. Cá rói chờ sẵn tranh ăn. Bóng Hải và Thúy soi gương nước. Hai đứa nhìn nhau mỉm cười, Thúy hỏi :

– Bắt công cống bằng gì ?

– Bằng nõn măng hay mộng mạ.

Hai đứa băng qua sân tới vườn sau. Hải tìm những cái lỗ nhỏ vừa nõn lá tre, dặn Thúy :

– Thúy đặt nõn măng ngập một tí thôi, rồi đợi công cống. Khi nào Thúy thấy động đậy thì giật lên như câu cá ấy. Thúy nghe Hải gọi nó đây này.

Hải ngồi xổm, chăm chú nhìn xuống cái lỗ nhỏ mà cậu tin chắc thế nào cũng có chú sâu đất. Ba ngón tay cầm nõn măng, Hải nhấc lên nhấc xuống nhè nhẹ :

– “Công cống mày lên ăn mộng ăn mạ kẻo quạ ăn hết. Công cống mày…”

Bỗng Hải giật tay, một con công cống bị tóm cổ. Hải nhốt nó vào lọ thủy tinh. Và lại tiếp tục tìm lỗ khác. Thúy chưa nhử được con sâu nào. Cô bé hết kiên nhẫn :

– Thúy chả biết cách bắt công cống, Hải ạ !

– Mới chờ mà, yên chí nó sắp ăn mồi đấy. Kìa dụng đậy rồi, giật đi Thúy !

Thúy nhấc vội tay lên. Con công cống văng ra xa. Mình nó vàng nhờ nhờ như con tầm, đầu nó đen đen có hai cái càng giống như càng cua. nó to bằng con cuống chiếu, nhưng ngắn hơn. Thúy kêu :

– Eo ơi, Sợ quá ! Nó muốn cắn Thúy, Hải ạ !

– Không đâu, để Hải giết nó.

– Chơi trò này sợ lắm, không thích tí nào cả. Về đi Hải đi…

– Ừ, thì về.

Hai đứa đi sát nhau. Nắng sớm đổ xuống tóc hai đứa đen óng. Những nụ cuời ròn tan. Chị Hiên nấp trong mành nhìn ra. Chị nói khẽ với mẹ.

– Cô cậu chơi với nhau rồi, mẹ ạ !

2-

Thúy lẻn ra tự lúc nào. Cô bé rón rén lại gần chỗ Hải kéo nhẹ cành dâu rồi buông tay. Cành dâu bật mạnh chạm người Hải. Hải giật mình. Thúy nhoẻn miệng cười. Cô bé mạc áo đầm tím, chải đầu đẹp. Con bướm bạc hôm nay cài ngôi bên phải. Chân Thúy mang dép trắng. Thúy hỏi :

– Áo Thúy dẹp không?

– Đẹp.

– Chị Hiên cho phép đi chơi, chiều phải về học, Hải ạ !

– Bà Hải dặn Hải lúc nãy, Hải nhớ lời. Đi nhanh kẻo muộn.

Hai đứa bé rời khỏi cổng. Con đường đất nhỏ vòng vèo lác đác lá vàng phơi mình trên bờ cỏ. Cánh đồng xanh mướt phẳng phiu như thảm nhung. Ngọn gió heo may là là mơn trớn. Chiếc lá nhỏ hôn trộm lên mặt Thúy rồi rơi xuống ao bèo. Con cò trắng rón rén dưới ruộng bùn kiếm ăn. Những chiếc thuyền nan lười biếng ngủ. Bến đò vắng vẻ. Hải nắm tay Thúy chạy qua cầu Chờ. Thúy mỏi chân ngồi trên phiến đá nhẵn bóng thở hổn hển. Thúy nhìn khúc sông lặng lờ chảy lay động đám lá trang trên mặt nước. Mấy chú gọng vó cố bơi ngược giòng bị đẩy lui. Mặt trời vừa ló ra lại nấp vội trong mây nên bóng Thúy mập mờ. Hải trốn Thúy ở bụi ruối. Thúy mải mê ngắm phong cảnh quên mất cả bạn.

Khi hết mỏi chân, Thúy dục Hải đi. Không ai trả lời. Thúy hoảng hồn, tưởng Hải chết đuối. Có tiếng sột soạt. Thúy run sợ định chạy. Hải đứng lên, toét miệng cười. Thúy mừng cuống quýt :

– Chả thèm chơi với Hải nữa, làm Thúy mất vía, ngực Thúy đập thình thịch.

– Bịa.

– Chả tin Hải áp tay vào ngực Thúy nghe mà xem.

– Ừ nhỉ, thôi ăn quả ruối đi, ngon lắm.

– Thèm vào ăn, nhỡ quả dại thì chết.

– Ruối cầu Chờ ngon tuyệt.

– Sao gọi là cầu Chờ hở, Hải ?

– Chắc có nhiều người chờ nhau ở đây.

– Hôm nào họ cũng chờ đợi à ?

– Ừ.

Hai đứa bé lại chạy. Quãng đường ngắn dần. Ngôi chùa thoáng hiện to tướng. Thúy bào Hải đi chầm chậm. Trẻ con nhà quê nhìn hai đứa lạ lùng. Ông bán tượng gặp khách tốt đon đả chào mời. Thúy mua con gà có cái ống nhỏ thổi kêu “cúc cù cu”. Hải lân la đến hàng kẹo kéo quay số. Thúy luôn luôn sát cạnh Hải, điều đó làm Hải sung sướng. Đã mấy năm liền, cậu bé sống một mình nơi quê mùa còm cõi. Cảnh gì cũng gợi buồn. Buổi trưa, nghe tiếng chim sẻ léo nhéo; buổi chiều nghe tiếng thở than; ban đêm nghe tiếng dế nỉ non, tiếng cuốc thở than, toàn tiếng buồn muôn thuở. Những hôm trời mưa, ễnh ương rỉ rả, ếch kêu ồm ộp, sợ khiếp vía. Rồi mùa đông rét mướt, gió lùa phên liếp như kẻ trộm cạy tường. Hải cố làm cho Thúy vui. Thúy buồn, Thúy về nhà Thúy thì Hải chết mất. Hai đứa quấn quýt nhau cả ngày. Tính ra cô bé ở quê Hải được ba tháng. Ba tháng ngắn ngủi quá mà trò chơi sắp hết rồi. Hải lo sốt vó. Hết trò chơi chắc Thúy chả thèm chơi với Hải nữa. Hải mong mùa đông chóng tàn mùa xuân tới. Tháng hai hoa bưởi nở nhiều. Thúy sẽ thích quê hương Hải hơn.

Hải nghĩ thầm, nếu không có cây bưởi vườn sau nhà thì nguy to. Cây bưởi gần con chó đá. Bà Hải bắt gọi là “ông chó đá”. Bà bảo ông chó đá thiêng lắm. Hải tin thế vì mắt ông chó dữ tợn. Thúy sợ “ông chó đá” ít khi Thúy dám ra một mình. Sáng sớm, Hải rủ Thúy lấy nhựa bưởi. Nhựa cây như côn dán giấy, màu vàng hổ phách, dẻo tựa bánh dầy. Hai dứa đem về, bắt chước thợ bạc chế đồ kim hoàn. Hải dạy Thúy nặn nhẫn, Hải nặn hoa tai. Nặn xong thì nhựa rắn khô. Hải đeo hoa tai cho Thúy, hoa tai đẹp hơn của chị Hiên. Hai đứa nhìn nhau quyến luyến.

…Thúy mải mê đếm ngói mái chùa. Đôi chim bồ câu trắng nhà ai đậu trọ ngơ ngác nhìn xuống. Thúy lấy con gà thổi “cúc cù cu”, đôi chim giật mình bay mất. Thúy tiếc ngẩn ngơ. Hải đưa Thúy vào chùa xem tượng. Thúy leo lên ông hộ pháp dứt vội nắm râu. Hải lè lưỡi kinh hoảng. Thúy coi thường, cô bé nhặt viên đất khô ném mạnh vào chuông kêu “boong”. Lũ trẻ con sợ chạy tán loạn. Hải dắt Thúy chạy theo. Khỏi chùa, Hải dọa :

– Eo ơi, sao Thúy dám dứt râu ông hộ pháp ?

– Râu thằng tượng lớn đấy chứ ?

– Láo nào ông hộ nháp thiêng lắm, ông ấy vật chết tươi.

– Sao ông ấy chưa vật Thúy. Thúy khỏe hở ?

– Ông ấy thương hại chúng mình thì có.

Hải dìu Thúy về phía đầu làng. Quãng đường này rộng thênh thang, gió thổi mát rượi. Đằng trước, miễu Vang um tùm. Hải giải nghĩa Thúy nghe miễu Vang ngày xưa là một khu rừng nhỏ, quân Cần Vương của ổng Đốc Tít đánh nhau với Pháp ở đây. Ông Đốc ngồi trên cây đa đốc thúc ba quân. Sau Pháp đuổi ông chạy dài chiếm rừng Vang, đốt trơ trụi. Ngày nay, dân làng quen gọi miễu Vang. Miếu Vang nhiều ma, lắm rắn, cạnh miễu có cái hồ tát mãi không cạn, cá tôm nhung nhúc. Bà Hải bảo Tàu nó để cua ở dưới đáy hồ. Thúy lắng tai chăm chú. Chuyện Hải kể hay làm sao. Thúy bắt Hải dẫn tới miễu Vang. Hải lắc đầu từ chối. Quán hàng đầu làng bữa nay trống trơn, Hải muốn ăn bánh khúc mà chả mua được. Tiếng buồn nổi lên vời vợi từ điểm canh. Cuộc vui nhà quê ngắn ngủi, hiếm hoi. Thúy dục Hải về kẻo chi Hiên mong.

3-

Mưa kéo dài mấy ngày. Trời chỉ cao hơn ngọn đa. Gió thổi vù vù. Nước mái hiên nhỏ giọt lách tách. Rét ơi là rét. Hải trùm chăn, khép mắt chẳng nổi. Cậu bé ló đầu ra nhìn qua mành. Ngoài sân mưa nhỏ giăng mờ mờ. Vài con gà đứng co một chân, đầu gục xuống cánh, ngủ gật. Những con chim sẻ lắm miệng sì sào ở đầu hồi. Giọng quen thuộc của chú chim chích chòe vắng bặt. Con chó nằm mơ màng bên thềm, thỉnh thoảng, há mõm táp vu vơ. Buồn nẫu người. Hải ghét mùa đông thế. Sao không chỉ có mùa xuân hoa bưởi rụng đầy vườn và mùa thu trái bưởi rợp kín cây ? Hải nghĩ tới Thúy, chắc giờ đây Thúy đang nằm bên cạnh mẹ nũng nịu. Hải lại nhớ mẹ nhưng hình ảnh mẹ phai dần nhường nét thắm cho bà và cho Thúy. Hải sợ ngày Thúy về Hà Nội, Hải phải nương bóng bà sống lủi thủi như xưa thì quạnh hiu biết mấy. Hải cầu trời bom đạn phá tan Hà Nội. Thúy sẽ đổi chỗ ở, Thúy sẽ chơi với Hải nơi quê mùa còm cõi này suốt đời. Túi ngô rang nóng hổi, Hải chả thèm ăn. Ước gì trời tạnh. Hột bưởi phơi khô rồi. Hải đã xâu vào que, hễ trời hoe nắng, Hải và Thúy sẽ đốt thay nến rước đình. Rước đình vui lắm, nhiều kẹo bánh hoa quả, bọn trẻ con hàng xóm đứng xem thèm nhỏ rãi.

Hải nhớ những ngày đầu xuân. Hoa bưởi trắng xóa trên cây. Cơn gió xuân thì thào nhẹ lướt, hoa lác đác rụng xuống vườn, Hải đã nhặt xâu vào sợi chỉ, buộc thành vòng hoa, quàng lên cổ chơi. Cậu bé cũng đã kể với Thúy bà nội đem hoa bưởi ngâm trong ấm tích nước mưa. Bà tiện mía bỏ vào. Hương hoa hòa lẫn với nước, ngấm dần vào thớ mía. An mía của bà ngon nhất trần gian. Thúy say mùi hoa bưởi, nhỏ nhẹ :

– Thích nhỉ, Hải nhỉ ? Xem nào chạp, giêng, hai, còn ba tháng nữa, ăn tết xong cơ à ?

– Ừ, lâu ghê.

– Đến mùa hoa bưởi nở Thúy sẽ xâu thật nhiều vòng quàng cổ Hải.

– Hải sẽ nhặt hoa cài kín tóc Thúy.

– Thích nhỉ ?

– Ừ, chúng mình khối trò chơi trong mùa hoa bưởi.

– Thật hở ?

– Ừ, chúng mình sẽ gỡ nhị cái của hoa làm bầu rượu.

– Có nhị đực không ?

– Có chứ.

– Buồn cười nhỉ ?

– Chả buồn cười.

– Thế Thúy là nhị cái, hở ?

– Chắc vậy.

– Eo ơi, Hải gỡ Thúy làm bầu đựng rượu à ? Khôn thế, Thúy chả dại đâu.

– Thế Hải làm gì ?

– Hải làm ông lão uống rượu ở bầu hoa.

R#8211; Khôn ghê, kể chuyện hoa bưỏi nữa đi, Hải.

– Nói trước hết hay đợi đến tháng hai chúng mình sẽ nhặt hoa bưởi và nói tiếp, Thúy ạ !

Mãi chưa đến tháng hai. Trời mưa thối cả đất. Kỳ bảo vừa qua, Hải ghét gió thổi rụng gần hết bưởi non, bây giờ, Hải ghét mưa ướt sân, ướt vườn. Thúy thập thò sau mành, tấm áo len xanh bó chặt người cô bé. Hải tung chăn vùng dậy. Nỗi buồn chạy đâu mất. Hải kéo mành gọi :

– Thúy ơi, xuống đây…

– Chịu thôi, Hải lên đây Thúy bảo cái này hay lắm cơ, không lên Thúy chả chơi với đậu.

– Xuống đây ăn ngô rang.

– Đem lên đây. Thúy lấy mật trộn ăn mới ngon.

– Ừ, đợi Hải nhé !

Hải xỏ guốc, lấy áo tơi che người, băng qua sân. Trong nhà nhộn nhịp quá. Bà Phán đang thu xếp quần áo nhét đầy vào valise. Chị Hiên chạy đi chạy lại tìm kiếm các thứ vặt vãnh. Trên sập, ông Phán ngồi uống nước trà đàm đạo với cha Hải. Mọi người đều chăm chú công việc riêng. Thúy kéo Hải vào buồng lấy trộm mật ong cua bà Phán trộn ngô. Hai đứa thi nhau nhai đến mỏi mồm, mật dây đầy quần áo. Hải hỏi Thúy :

– Mẹ Thúy xếp quần áo làm gì đấy ?

– Xếp cho gọn, trời nắng nhà Thúy về Hà Nội. Hết chiến tranh rồi, ba Thúy bảo thế, Hải có lên Hà Nội với ba Hải không ?

Hải thẫn thờ buông thìa rơi xuống thềm. Tự nhiên, Hải mong trời mưa đừng bao giờ tạnh nữa.

– Thôi à ?

– Ừ.

– Sao thế Hãi ?

– Tại Hải no.

– Bịa, ăn ngô mà no.

– Thúy có thích về Hà Nội không ?

– Thích, nhưng giá Hải cũng về thì thích hơn.

– Hải chả về đâu.

– Hà Nội vui như tết ấy, sao không về ?

– Ba Hải bắt Hải ở với bà khi nào thật lớn mới được theo ba. Hải muốn có Thúy chơi đùa mãi mãi.

– Thúy cũng muốn chơi với Hải. Hải không bắt nạt Thúy. Ở Hà Nội thằng Túy con ông Đông An hay trêu Thúy phát khóc.

– Tức nhỉ, ước gì Hải đá cho nó một cú.

– Chúng mình làm tùm hum ngủ đi. Hải dạy Thúy cách buộc tổ sáo. Thúy còn khoe bọn nó chứ…

– Ừ.

– Hải khóc à ? Sao thế Hải ?

– Đâu có. Hải khóc đâu nào ?

Hải chạy khỏi buồng, quên cả xỏ guốc. Cậu bé tìm xuống bà, gục đầu vào lòng bà, nức nở.

4-

Mấy hôm sau trời tạnh, gia đình ông Phán từ biệt làng Hải. Hải bị ốm trùm chăn nằm nhà. Thúy đến chào Hải, chúc Hải chóng khỏi và tặng Hải con bướm bạc Thúy hay cài đầu. Hải chẳng biết gì. Cậu bé mơ màng đến mùa hoa bưởi.

Hoa bưởi năm nay nở giữa tháng giêng. Hải nhặt hoa một mình. Cậu bé thẫn thờ nhớ cô bạn nho nhỏ. Hà Nội tối nay đèn xanh đèn đỏ rợp trời.

Sự tĩnh mịch ban đêm khiến Hải sợ. Cậu ngoảnh lại, bà nội đã ra tự lúc nào.

– Lạnh thế mà cũng ra vườn hở, cháu ?

– Cháu nhặt hoa bà ạ ! Cây bưởi nhà ta nở hoa sớm quá bà nhỉ ?

– Ừ, hễ năm nao hoa nở sớm là trái chua, bà nghiệm thấy thế.

Hải chợt nhớ điều bà vừa nói cậu chưa giảng cho Thúy. Nỗi buồn đùn lên ngập mắt. Hải chạy lại ôm chặt lấy bà.

– Bà ơi, rồi Thúy nó còn chơi với nhau nữa không ?

Vẫn giọng quen thuộc như dạo nào, bà Hải ghé sát vào tai cậu bé :

– Nó chả chơi với cháu bà thì nó chơi với ai, cháu bà ngoan như con chó ấy.

Trăng mùa xuân cựa quậy trong mây. Ánh sáng bàng bạc tráng mặt vườn. Cơn gió len lỏi qua đám lá xanh mướt. Hoa bưởi thơm ngát mê man. Đêm đã khuya.   ./.

              



| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
vietvanmoinewvietart007@gmail.com