Việt Văn Mới
Việt Văn Mới










DÒNG THỜI GIAN

CON MA VÚ NGẮN,
CON MA VÚ DÀI


T ừ trong căn cứ của bộ tư lệnh sư đoàn 1 Hoa-Kỳ ra Dĩ-An cách nhau không đầy nửa giờ tiếng nhưng trước đây ít khi được những người trong biệt đội sử dụng ngoại trừ Sinh mỗi lần về thăm cha mẹ ở trại định cư Đông-Hòa hoặc Ngọc mỗi lần về lò gạch của gia đình trên Tân-Vạn.

Sau khi có một vòng đai xa lộ, do công binh Mỹ thiết lập để thuận tiện trong việc điều động quân sự từ Biên-Hoà lên Phú-Lợi Bình-Dương Lai Khê, cùng với với sự hỗ trợ của một đơn vị thuộc Sư Đoàn Bạch Mã Đại-Hàn thì sự an toàn lưu thông từ căn cứ ra Dĩ An mới được bảo đảm, từ đó Phương và các đồng đội sử dụng ưu tiên con đường này để tới lui Sài-Gòn . Con đường bên mé Thủ-Đức vẫn chỉ luôn là một con đường đất đỏ nắng thì bụi mịt mù mưa thì sình lầy nhèm nhẹp như những ngày đầu tiên Phương đi theo đại úy Mai tới làm việc tại biệt đội.

Mỗi sáng, mở đầu cho một ngày mới như thói quen cần phải có. Sau khi đã ăn sáng no nê từ mess-hall (nhà ăn) về, trên chiếc zíp ngồi ôm sát nhau do anh Lam lái, Trâm ngồi cạnh anh tài xế, phía băng sau là Sinh, Liêm, Chúng, Tòng còn những người khác chia ra từng cặp , bằng xe honda, vespas, lambretta, nối đuôi nhau phóng ra chợ Dĩ-An ... uống cà phê. Phương bỏ xe trong căn cứ ngồi sau lưng Mỹ trên một chiếc kawasaki. Chiểu một mình lả lướt trên một lambretta. Lâm,"chú tư cầu" Phú, ngồi phía sau lưng Sơn "chuột" trên chiếc suzuki mà anh chăm chỉ lau chùi bóng láng tới mức gần mòn nước sơn .

Từ hơn 7 giờ sáng, đoàn xe, gần hết quân số của biệt đội dưới quyền của Lam, chỉ huy trưởng "phái đoàn uống cà phê sáng", đã có mặt tại một quán nước .


♣ ♣

Quán nước nằm ngay đầu nhà lồng chợ, mặt trước nhìn thẳng ra ga xe lửa con lộ chính tráng nhựa chạy ngang. Quán do ông Tư, người ốm nhom, làm chủ, tiếp giúp ông là hai chị em cô Sương, các cô con gái của ông. Nhan sắc cô chị, khuôn mặt một cặp kính cận, thuộc loại trung bình, thân thể cô cũng không có gì nổi bật. Còn cô em thì sáng sủa hơn nhưng mới sắp sửa đi vào cái tuổi "vị thành niên", nên không phải là đối tượng của các anh lính trẻ mà người già nhất mới hơn 30 còn trẻ nhất vừa chớm 21,22. Tuy quán chỉ có 4,5 bàn nhưng thật thoáng không một bức vách nào che chắn để thoải mái ngồi quan sát được cả bốn phía.

Mé trái quán, bên kia đường có một dãy nhà phố. Đầu dãy phố gần ngã ba là một cửa tiệm bán thuốc Bắc với bốn cô gái làm thư ký gì đó trong đơn vị quân sự Đại Hàn trên quận. Nhà kế bên có hai nữ sinh đó là chưa tính tới những cô gái khác trong khu phố sau bến xe đò Sài-Gòn Dĩ-An nằm dưới cuối nhà lồng chợ hoặc những nữ sinh tóc dài, nõn nà trong những chiếc áo dài trắng, những đôi mắt "chim non" đen nhánh thẹn thùng thấp thoáng dưới vành nón lá.

Muốn lên được trường trung học nơi các cô theo học, hầu như tất cả các cô đều bắt buộc phải đi trên con lộ tráng nhựa chạy trước nhà ga lẽ tất nhiên phải đi ngang quán nước của ông Tư dưới chục đôi mắt của các anh lính trẻ.

Những cái nhìn, những nụ cười đong đưa, những lời bàn tán chấm điểm, khen chê ... dù chỉ nghe được ít nhiều hay không nghe được cũng đủ làm bước chân của các cô hơi nặng nề, khó khăn, chập choạng hơn. Bởi lẽ đó mà khi buộc lòng ngang đây, các cô thường đi tập thể, đi chung với nhau, tựa vào nhau, để có sức mạnh mà tiến bước.

Theo giờ giấc đi làm hoặc đi học của các cô, cứ đúng 8 giờ thiếu 20 là đám lính trẻ này không ai bảo ai đều tự động đứng lên, người thì ra xe nổ máy chuẩn bị trong lúc chờ đợi, kẻ thì chuẩn bị nhẩy lên chiếc zíp, người khác trả tiền cà-phê khỏi cần lấy tiền thối lại ... Mé dãy phố bên kia đường, từ tiệm thuốc Bắc bốn "người đẹp đại-hàn", các cô làm việc với Đại-Hàn nên được mọi người gọi như vậy, vừa đẩy hai chiếc xe honda ra đạp nổ máy, sau đó cứ hai cô một xe rồ ga phóng ra đường. Bên này, mé quán cà phê, những anh lính trẻ , xe đã nổ máy, cũng tự tách ra làm ba phe đi về hai hướng rồi dọt .

Một phe theo lộ trình từ chợ qua cổng gác đường rầy xe lửa hướng lên ngang một vườn mít thật lớn lên tới cổng toà hành chánh quận. Xe suzuki của Sơn và Phú vượt nhanh qua hai xe honda của bốn cô "người đẹp đại-hàn" rồi chạy chậm lại một chút đề xe các cô vượt qua. "Bốn người đẹp đại-hàn" quyến rũ, hấp dẫn trong những bộ áo dài màu đỏ, màu xanh, màu vàng... tùy theo ngày, tung theo gió để lộ những cặp ngực rung rung, những chiếc đùi tròn trịa chắc nịch đang muốn bung ra khỏi lớp vải trắng của những chiếc quần dài các cô mặc.

Cứ như thế, vượt tới, vượt lui... cho tới trước cổng vào cơ sở hành chánh quận Dĩ-An.

Phe thứ hai, Chiểu trên xe lambretta của anh thả tà tà theo bước đi của hai cô nữ sinh.

Cô chị là Xuân, người mà Chiểu muốn tán tỉnh, cô em là Thúy. Nhà hai cô ở gần kế bên cửa tiệm thuốc Bắc. Cô Thúy được mọi người trong phái đoàn uống cà phê đặt biệt danh là "con ma vú dài". Hai chị em bẽn lẽn che mặt dưới vành nón trà trộn đi trong đám nữ sinh lên trường.

Phe thứ ba, thuộc thành phần "trung lập", trên chiếc zíp do Lam điều khiển, dù tháp tùng theo phe rượt đuổi bốn "người đẹp đại-hàn" nhưng sau đó, bỏ mặc Sơn, Phú, rẽ tay lái ở ngã ba vườn mít ra xa lộ vào căn cứ.

Trâm và Tòng là thầy giáo đã có vợ, Sinh như một tu sĩ thiên chúa giáo, Chúng mặc dù độc thân nhưng tự biết là không đủ khả năng và Lam cũng không tham dự bởi lẽ anh cũng đang có một cô gái trẻ thương yêu anh, chờ đợi anh ở Lai-Khê. Phương và Mỹ cũng chỉ chạy xe theo Sơn và Phú nhưng không tham gia vào trò chơi chạy nhanh chạy chậm sau "bốn người đẹp đại-hàn".

Cuộc đuổi bắt, đá lông nheo, cười cợt, lời qua mấy tiếng lại loáng thoáng trong gió theo vận tốc xe cứ như thế cù cưa kéo dài như một trò chơi . Màn kịch hàng ngày đó chỉ tạm thưa đi khi một số diễn viên chính phải biệt phái lên Lai-Khê làm việc .

Hiển nhiên sau mỗi lần từ Lai-Khê về, ngay sáng ngày hôm sau Phương tháp tùng đồng đội ra Dĩ-An uống cà phê.


♣ ♣ ♣

Ăn cơm tối xong, Chiểu tới cạnh giường rủ rỉ :

- Ông giúp tôi một chuyện .

- Chuyện gì mà có vẻ quan trọng dữ vậy?

Chiểu còn lưỡng lự chưa biết phải bắt đầu như thế nào thì Mỹ ở bên cạnh lên tiếng :

- Tao biết chuyện gì rồi...nó sẽ nhờ vả mày đi "cua" "con ma vú dài" đó!.

Nghe tiếng Mỹ nói, mấy anh em trong nhà đều cười sặc sụa, không khí trở nên rộn rã. Sơn vừa khoái chí cười vừa nói hụych toẹt:

- Ở nhà, thằng Chiểu nhờ vả mọi người mà không người nào chịu, bây giờ nó nhờ ông...Giúp nó đi, tội nghiệp nó.

- Ờ, ờ, đúng, thằng Sơn nói có lý. Ở đây ai cũng có vợ hay có bồ, chỉ một mình ông là chẳng có ai. Mấy anh em khác cùng chêm vô.

Được trớn, Chiểu cười bẽn lẽn nói:

- Lúc ông ở Lai-Khê, tôi đã "cua" được con Xuân....

- Hay quá xá rồi... Phương trả lời.

- Khổ một nỗi là con Xuân với con Thúy cứ dính nhau như hai con sam, Chiểu nói tiếp:

- Không có cách gì làm hai chị em nó tách ra được để tôi có thể nói chuyện riêng tư với Xuân . Nếu ông cũng "cua" con Thúy, em của Xuân thì ...

Tới đây thì Phương đã hiểu được ý của Chiểu là muốn anh "cua" cái "con ma vú dài" để kéo rời được hai chị em cô ta ra và Chiểu sẽ được tâm tình riêng với Xuân.

- "Cua", tôi phải "cua" cái "con ma vú dài" hay sao?.

- Ừ!. Tôi biết là ông không để ý gì tới con nhỏ này nhưng ông ráng giúp tôi ...

- Ráng việc gì thì còn được nhưng ráng chuyện này thì khó qúa Chiểu ơi!.

- Thì ông làm bộ tán tỉnh nó rồi chở nó đi chỗ khác ... Chiểu vẫn nài nỉ.

Phương không làm theo lời khẩn cầu của Chiểu vì chuyện "chế" Hai trên Lai-Khê vẫn còn chút ám ảnh trong tâm trí anh. Bồ với bịch chán thấy mồ, mà "cua" ai thì còn được đi, "cua" cái "con ma vú dài" Phương thấy kỳ kỳ.

Mấy bữa sau đó, ngồi trong quán nước nhấp ly cà phê, khi thấy hai chị em Xuân, Thúy vừa bước ra khỏi nhà là mọi người lại:

- Kìa kìa "con ma vú dài" kìa Phương. Hấp dẫn không? Nhìn một chút đi !..

- Thôi ra tay giúp thằng Chiểu một phen Phương ơi. Tình chiến hữu mà !. Lam, người ít chịu phát biểu ý kiến cũng cười cười xúi giục .

Phương không trả lời mà chỉ quan sát cái "con ma vú dài".

Thực sự ra thì Thúy cũng không phải là xấu xí gì so với cô chị, nghĩa là cũng "mỗi người một vẻ" chỉ có vài điểm khác biệt chị thì cao còn em thì thấp, chị thì chậm rãi trong những bước chân còn em thì thoăn thoắt, tròn trịa, mũm mĩm hơn.

Cái biệt danh bốn chữ "con ma vú dài" là do chính anh Lam đặt ra cho Thúy từ lúc anh đọc truyện Con Ma Vú Dài trong tờ báo Trắng Đen. Kể từ đó không còn ai cần nhớ tới tên thiệt của Thúy nữa.

Thật sự ra thì đôi vú của Thúy cũng không dài chút nào mà đôi vú chỉ tròn to, chỉ vươn cao hẳn lên như muốn làm bung những hàng nút trên ngực áo dài đang mặc trên mình, nhìn lâu lâu Phương cũng thấy nửa thú vị nửa hấp dẫn.

Mọi người vẫn thúc đẩy, cuối cùng thì Phương ngả lòng giúp Chiểu, trùng hợp vào thời điểm chấm dứt của phe đuổi bắt ba cô bên tiệm thuốc bắc bằng một kết qủa mỹ mãn khi "chú tư cầu" thiết lập được sự hẹn hò riêng tư vào những ngày cuối tuần với một trong ba cô, cô này là người bên Lái-Thiêu sang ở nhờ nhà hai cô bạn để đi làm trong đơn vị Đại-Hàn.

Thế là, mỗi sáng, kẻ trước người sau hai chị em cô Xuân thả bộ đi học , chị lớp đệ nhị em lớp đệ tam, được hai chàng quân nhân trẻ tuổi bảnh bao tháp tùng bằng hai chiếc lambretta từ cuối nhà ga cho tới trước cổng trường trung học.

Một tháng sau, Xuân lên xe Chiểu chở. Thúy "con ma vú dài" nhẩy tót lên ghế sau xe Phương rồi ... đường ai nấy đi. Hai nữ sinh áo dài trắng "cúp cua". Hai nhân viên nghỉ không làm việc buổi sáng với sự gật đầu chấp thuận bằng miệng của Lam, chỉ huy trưởng "phái đoàn uống cà phê sáng", người luôn sẵn sàng chia xẻ với anh em đặc biệt về tình cảm hơn nữa cũng chính Lam là người xúi biểu Phương .

Không biết Chiểu chở Xuân đi đâu, Phương chỉ nhận thấy anh ta vặn ga mạnh, xe lambretta phun khói rồi biến mất sau đám bụi đỏ.

Phương, mấy lần đầu chỉ chở Thúy chạy quang quẩn một vòng Dĩ-An ra quốc lộ, đánh xuống suối Lồ Ồ, quay trở lại, đi về Thủ Đức chớ đừng đi ngược lên mé Biên-Hòa – Em sợ sẽ gặp dượng Hai hay là chú Tám, theo lời Thúy – Dượng Hai có một chiếc xe vận tải chở đá còn chú Tám làm tài xế xe chở đá khác - rồi quay trở lại về gần trường vào giờ tan học, Phương thả Thúy xuống sau đó vào căn cứ để ăn trưa.

Vài lần sau Phương chở Thúy qua mé núi Bửu-Long, ngồi vừa ngắm cảnh nhìn sông nước vừa nói chuyện cho đỡ nắng, đỡ mệt hơn là cứ phải chạy xe vòng vòng.

Suốt thời gian đó với Thúy, Phương chỉ nói một vài chuyện nho nhỏ về đời tư của anh, về gia đình anh. Anh không biết là Thúy, ngồi sau lưng anh,Thúy có nghe được những gì anh nói hay không mà chỉ nghe tiếng ngoan ngoãn trả lời: Dạ, dạ, dạ ...!.

Qua những lời của Thúy, Phương biết được Thúy là em bạn dì với Xuân, má của Thúy đã mất từ khi Thuý mới được 13,14 tuổi để lại 5 đứa con cho ba Thúy, một thầy giáo già đã về hưu có hai đời vợ, rốt cuộc vẫn chỉ có một mình với bầy con nhỏ dại, mà đứa lớn nhất là Thúy còn đi học. Ông giáo hưu già chán đời. Chuyện săn sóc, nuôi dạy 5 đứa con nhỏ ông phó thác tất cả cho bà mẹ vợ cũng đã cao tuổi, chị vợ và hai người em vợ. Chính vì thế nên Thúy phải rời vườn mít xuống chợ ở chung với Xuân, chị họ để đi học.

Thúy cũng chỉ cho Phương biết vườn mít nhà Thúy, cái vườn nằm ngay góc ngã quẹo ra xa lộ vào căn cứ và lên Bình-Dương. Vì tên của ông thầy giáo ba Thúy là Thông nên người ta đặt cho tên vườn mít là vườn mít ông thầy giáo Thông. Vườn rộng hơn nửa mẫu rào dậu chung quanh bằng kẽm gai với những hàng mít trồng ngay hàng thẳng lối sung trái. Giữa vườn là một ngôi nhà ngói nhưng tiêu điều muốn sập.

- Má em chuẩn bị cất nhà thì má em chết.

Nghe những lời tâm sự của Thúy, Phương rụng rời tay chân. Anh vô cùng xúc động và cảm thương cho hoàn cảnh của Thúy. Anh cũng không nên tiến tới xa hơn, cũng không nên tìm một cơ hội nào để ôm ấp lợi dụng Thúy. Việc anh làm chỉ để tách rời được hai chị em Thúy giúp Chiểu mà thôi.

Phương chán ngấy cái vai trò gượng ép "giả bộ".

Anh thấy cần phải dừng ngay trò chơi nguy hiểm này lại, không nên tiếp tục màn đùa dỡn tình cảm được nữa !. ./.

Troyes 05.02.2021- 21.38.

trong bản thảo tập I - tiểu thuyết DÒNG THỜI GIAN của Từ Vũ.





| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
vietvanmoinewvietart007@gmail.com