Việt Văn Mới
Việt Văn Mới







CÁI VÕNG





C hòng chành đong đưa qua lại như chiếc thuyền nan đi trên biển, nó làm cho Phương say say nhợn nhợn muốn ói, bà nội nói đi trên biển cũng có cảm giác say như thế này nhưng nó mạnh hơn vì sóng biển nhấp nhô chòng chành nhiều hơn, nếu Phương muốn mai kia mốt nọ đi vượt biên với cha mẹ thì phải nằm võng cho nhiều, đẩy võng cho mạnh để làm quen với cảm giác say sóng thì sẽ không bị say nữa, bà nội dặn Phương mổi ngày phải qua đây với nội, nằm trên chiếc võng của ông nội thường nằm để tập cho quen.

Phương chỉ được nằm ké võng của ông nội vào những lúc ông đi vắng, còn khi ông ở nhà thì dể dầu gì…ông luôn chiếm ngự nó như nhà vua chiếm ngự ngai vàng. Mổi ngày tan học Phương vội vàng thay áo quần chạy nhanh qua nhà nội – rất gần với nhà Phương – có khi thấy ông nội đã nằm đong đưa trên võng, miệng ngậm điếu thuốc rê, Phương năn nỉ:

- Ông nội, xuống đi nhường cho con nằm.

Ông hứ một tiếng, vừa mắng yêu vừa nhỏm dậy bước ra khỏi võng:

- Cha mày, ngon quá ha…

Mùi mồ hôi và mùi thuốc rê của ông nội “ám” vào cái võng, nó nồng nồng, ngai ngái, hăng hăng và khét khét thế nào ấy, Phương phải lấy cái gối của bà nội để kê dưới đầu, gối của bà thơm mùi bồ kết gội đầu và mùi dầu dừa xức tóc, Phương rất thích hai cái mùi này, không cần có lời ca dao lục bát ru hời “ ầu ơ…” mà Phương cũng đi vào giấc ngủ thật dễ dàng; mặc dù năm nay Phương mười bốn tuổi.

Lúc này ông nội ít đi họp hội với các bạn thơ như trước nên cái võng không còn “rảnh rang” để cho Phương xí phần. Bây giờ thì trước “ngai vàng” của ông nội có thêm một cái tivi của cô út mua tặng, ông nội thích thú khi vừa nằm trên võng để đong đưa nhè nhẹ vừa xem tivi và vừa…ngủ, mổi lần như thế bà nội cười và nói đùa:

- Ông nội cháu đang “ba trong một”.

Nhà Phương ở phố, thuộc dạng nhà ống bề ngang bốn mét, bề sâu mười sáu mét, ở ngoài cửa chính bước vào gặp ngay phòng khách, kế đến là phòng ngủ của cha mẹ, cuối cùng là khu vực bếp với phòng ăn, một phòng vệ sinh chung cho cả nhà, ở trên có một gác lửng dành cho mấy chị em.

Bà nội mua cho nhà Phương một cái võng để khỏi phải qua nằm ké của ông nội, mẹ đặt nó ở phòng khách, trước cái tivi. Mấy lần Phương cũng đã nằm rồi, nó rất là êm không thua gì võng của ông nội, tuy vậy Phương vẫn không thích gì lắm, mặc dù nằm ở đây cũng xem được ti vi như bên nhà nội nhưng làm như nó thiếu thiếu một cái gì đó, nó không lôi cuốn được cái lưng của Phương ghé vào.

Buổi tối khi cả nhà đông đủ thì cái võng là điểm nhắm của mọi người – trừ Phương ra - mấy đứa em thì khỏi nói, thích ghê lắm, dành nhau rồi cãi nhau chí chóe làm cho cha bực mình, thế là cha liền “chiếm ngự” nó để khỏi có đứa nào xí phần khóc la, chỉ có út là được nằm trong lòng cha, được cha đu đưa cái võng êm êm...còn mẹ thì lúc nào cũng nhường hết cho cả nhà, mẹ chỉ nằm võng khi mọi người trong nhà không ai thèm “xí phần” nó. Riêng Phương thì vẫn ưa thậm thà thậm thụt chạy qua nhà nội, năn nỉ ông nội nhường cho Phương nằm ké với cái gối của bà nội kê dưới đầu.

Cuối cùng thì ông nội bê tivi vô phòng, để trên tủ áo cao một mét hai kê ở trước giường, vừa nằm xem tivi vừa…ngủ. Bà nội lại nói đùa:

- Lúc này thì ông nội chỉ còn “hai trong một”.

Bởi vì ông nội đã phải nhường “ngai vàng” cho Phương.

Hôm nay đi học về, chạy qua nhà nội định nằm ké võng như mọi hôm nhưng ông nội than rằng:

- Bữa nay ông nội đau lưng, khó ngủ quá nên phài nằm võng cho êm lưng đặng dể ngủ, đừng buồn ông nhé.

Phương cười, mượn cái gối của bà nội đem về nhà để kê đầu mổi khi nằm võng, nhưng không làm sao có được cái cãm giác thích thú như khi được nằm trong võng ở nhà nội.

Dưới bếp chị giúp việc đang xào nấu thức ăn, mùi thơm bốc lên tận trên nhà, Phương chạy xuống thấy dĩa tôm lăn bột chiên, đưa tay định nhón một miếng thì bị chị giúp việc lấy chiếc đủa đánh nhẹ một cái vào tay Phương, chị la:

- Ăn hổn hã?

Phương giận dỗi bỏ qua nhà nội, hôm nay ông nội vắng nhà, bà nội đang nằm đu đưa, thấy Phương, bà tự động đứng lên nhường võng cho Phương và vô phòng lấy thêm cái gối; Phương dụi mặt mình vào gối hít mùi hương của nội:

- Nhất bà nội của con.

Nội cười:

- Cha con bé, khéo nịnh quá đi.

Bà nội mở lồng bàn lấy miếng chả giò đưa cho Phương:

- Ăn đi, hôm nay bà nội chiên chả giò.

Ah; bây giờ thì Phương đã hiểu tại sao nằm võng bên nhà nội thích hơn nhà mình, đơn giản thôi vì lúc nào nội cũng có sẵn một cái gì đó để cho Phương. Đang nằm đu đưa trên võng; nội tới gần đưa cho Phương một miếng khóm vàng ươm, tươm mật ngọt – nếu hôm đó nội nấu canh chua, có khi là một lát thịt heo luộc hay một cái hột gà, đôi khi là thỏi kẹo chocolat, miếng xoài, trái cóc, ổi mà bà nội đã gọt sẵn, hình như là nội để dành chờ Phương qua…v…v…Bao giờ cũng vậy, như chỉ chờ Phương vừa nằm xuống võng là bà nội dúi ngay vào tay Phương một món gì đó ăn được, rồi bà vừa làm bếp vừa kể chuyện cho Phương nghe. Cái võng của nhà nội có hồn, có không khí, có tiếng nói tiếng cười của nội, có món quà nho nhỏ nội đưa để Phương cho vào miệng…nói chung là cái võng vừa đu đưa vừa mang nặng tấm lòng vĩ đại đầy yêu thương của bà nội.

Bà nội bịnh, bà không thích nằm trên giường vì cái giường ở tuốt trong phòng, bà thích nằm võng hơn vì cái võng kê ngay phòng ăn liên thông với bếp, nằm nơi đây lúc nào cũng gặp mặt các con cháu đến thăm, sinh hoạt nói cười vui vẻ làm bà nội không cảm thấy buồn và cô đơn.

Phương vẫn thường xuyên qua nhà nội, không xí phần cái võng nữa mà lại thích ngồi dưới chân võng nội nằm để xoa bóp chân tay cho nội, bà nội cũng đu đưa cái võng nhè nhẹ và mổi lần như thế nó lại đụng vào người Phương đều đều, nhịp nhàng, êm êm.

Lần này thì ông nội nói:

- Bà nội của con đang “ ba trong một”. Này nhé 1/ nằm võng, 2/ đưa võng,3/ được cháu xoa bóp chân tay.

Bà nội cười yếu ớt, nói một câu trong bài dân ca nào đó rất quen:

- Đố ai nằm võng không đưa?

Không ai trong đại gia đình của nội có thể nghỉ rằng bà nội ra đi nhanh như thế, hiền lành êm ái đến như thế. Buổi sáng thức dậy bà nội than với ông nội:

- Hôm nay tôi mệt nhiều hơn hôm qua.

Ông nội nói:

- Để tôi đi mua phở cho mình ăn nhé.

Bà nội gật đầu, ông nội cầm gà mên đi mua phở, lúc về thấy bà nội đang nằm ngủ trên võng, ông không nở gọi bà dậy nên để gà mên phở trên bàn, ông qua bên sân chùa tập thể dục, lúc về nhà thấy bà vẫn còn ngủ, cái võng ôm gọn lấy thân người bà nhưng không đu đưa như mọi khi. Ông nội khều khều chân kêu bà dậy ăn phở nhưng… không bao giờ bà thức dậy nữa.

Phương cảm thấy mình là người đau đớn nhiều nhất, mất mác lớn nhất khi không còn bà nội, không còn có được cảm giác của sự va chạm nhẹ và đều mỗi khi bà nội nằm đu đưa cái võng làm nó đụng vào người Phương, cũng không còn được bà nội trao cho một món gì đó để ăn mổi lần Phương qua nằm trong võng của nội. Bây giờ thì Phương chỉ còn có duy nhất chiếc gối của nội, nó vẫn giữ nguyên mùi thơm của bồ kết nội gội đầu và dầu dừa nội xức lên tóc.

Phương nằm trên võng nhà mình, ôm gối của bà nội, vùi mặt mình vào đó vừa khóc vì nhớ nội, vừa hít lấy hít để mùi hương của nội còn đọng lại trên gối, bây giờ có thêm mùi nước mắt của Phương nữa, nó mặn mặn và rất buồn…

Bà nội ơi; con nhớ bà.