Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
         



Ê ẨM


G iá mà bộ ngực của con Út không vĩ đại như đôi mông của bà Ba béo, thì việc thằng Trừu híp lấy Út làm vợ chẳng có gì phải bàn ra tán vào, trừ chuyện nhà ông Sáu, cha của Út bự, giàu vô kể!

Ông Sáu đi bốt đờ sô trong lục phủ ngũ tạng của thằng Trừu chứ có phải chơi đâu, nhưng ông cũng biết chắc như hai với hai là bốn rằng, Út lấy được chồng cũng đáng được gọi là phép lạ! Chẳng hiểu sao, mà con gái ông lại có cái quyết định giống y chang ông, là trước khi kết hôn, cô bắt Trừu phải ra viện Pasteur mà xét nghiệm đủ mọi thứ, kể cả xem xem trong máu có chất lừa đảo không, nhưng chẳng có máy nào soi được việc này. Thằng Trừu tự ái:

- Sao lại bắt tui xét nghiệm trong khi cô thì không?

- Con bà anh! Không được nói tui tui cô cô nha! Tui thì còn zin nguyên xi bà xì, dòm là biết! Còn anh thì rõ ràng là đồ sề cân hen nên phải như vậy cho an toàn. Anh có muốn con anh mang bệnh không, chồng?

Thằng Trừu đành lép vế, vì tiếng ăn chơi của nó tới quỷ sứ còn phải biết nữa là! Không những vậy, con Út còn khích tướng:

- Với lại, ở rể thì phải chịu khó nhé! Chớ có nay đòi cái này, mai hoạnh họe cái kia. Ông già mà lên cơn là một hai ba, ổng ném ra ngoài đường như ném… chó nha! Anh có biết ổng nặng nhiêu ký không?

- Chừng tạ là hết chứ gì!

- Lầm to, tạ mốt đó anh! Lại huyền đai karate đệ lục đẳng nha! Vì vậy pháp luật nhà này là nghiêm minh lắm lắm!

- Thưa má, con biết rồi!

Tức thì, Út khóa ngay môi thằng Trừu lại bằng một nụ hôn muốn ngộp thở, để khỏi phải cù nhây mất thời gian nữa!

Nghĩ cũng bực dùm cho ông Sáu vì ai đời, gia đình ông lịch sự bao nhiêu thì cái đám nhà trai càng bầy hầy bấy nhiêu! Nội chuyện hết hỉ mũi, ho hen trong lúc lễ gia tiên của cái đám vô học, vô duyên, vô phép, ôi vô… vàn ấy cũng khiến hai bàn tay ông Sáu cứ xòe ra rồi lại nắm chặt, chứng tỏ ông đang vận nội lực phi phàm để nén cơn giận không đúng lúc này lại. Tới lúc ăn cũng vậy, cái lũ ấy ăn còn hơn… heo, chẳng có chút gì gọi là văn minh lịch sự. Con Út cứ rề rề bên ông:

- Thôi mà ba, “bọn” bển chỉ có nhiêu đó thôi à…

Thôi thì chó phải ra chó chứ! Ông nghĩ vậy và tự an ủi, dù gì thì Út cũng không phải qua bển làm dâu. Còn thằng Trừu, biết đâu nó sẽ thay tâm đổi tánh khi ở trong nhà của ông. Ông “chia” cho vợ chồng nó ở tầng lửng rộng bao la. Vì ông tính kỹ, nếu con ông đẻ, nó đỡ phải vất vả leo lên lộn xuống. Mấy đứa con ông đều như vậy. Khi đủ cứng cáp, ông lại lấy lại cái lửng ấy làm chỗ nghỉ ngơi cho vợ chồng ông, vì ông dư biết, cái thân tạ mốt có gia giảm tùy ngày của ông rồi sẽ đến lúc lết hơn là đi trên hàng dãy bậc thang bóng lưỡng.

Út bự lấy làm khổ tâm, vì thằng chồng nó cứ xỏ xiên:

- Cô nói cô zin thì để xài luôn đi, còn tui là đồ hết đát thì quả nhân… hổng dám!

Nghe mà tức con ráy và ngứa ngáy những bắp thịt vừa to vừa chắc của mình. Có lẽ, vì có ai thấy đâu mà dám xác định, phải đến tới đêm thứ tư thì Út mới hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bất khả thi của mình. Dĩ nhiên, cô phải dùng vũ lực mới có thể khống chế thằng chồng cứ nằm đơ cán cuốc, mà… lột sạch mọi thứ không cần thiết của hắn ra. Khúc sau thì có lẽ cũng vân vân và vân vân thôi, vì rõ ràng, Út bự cũng mau chóng vác cái ba lô ngược trông rất oai phong lẫm liệt!

Đúng là con nhà tông, không giống lông cũng giống… lá, nên chẳng mấy chốc, Thằng Trừu, vốn ngày càng híp lại vì ăn no ngủ kỹ, bắt đầu ọ ẹ:

- Nói với ông già cho tụi mình ra riêng đi!

Dĩ nhiên là ông Sáu lên lớp con gái:

- À, cái thằng đó chẳng có thứ gì dính trên người, nên ra riêng, thì rõ ràng bố phải mua nhà cho tụi mày ở. Nhưng con biết đó, chỉ một sớm một chiều là nó đá con ra khỏi nhà nha!

- Nhưng mà con… có võ mà!

- Thì nó thưa con về cái tội… bạo hành nó là con mệt!

Út tuân lời chí lý của cha nó. Tuy nó cũng có phần tủi tủi vì mỗi lần xáp lại, là y như nó phải dùng vũ lực, chứ thằng chồng nó nào có mặn mòi gì! Út còn nghe hàng xóm nói thấy chồng nó ẹo ẹo với con nào chỗ khách sạn Tề Thiên nữa kìa…

Trừu híp bực bội, díp cả mắt lại, trông hắn lúc này mới là đanh ác:

- Không cho ở riêng, thì “giao quyền tự trị” cho tui đi, kể cả tầng trệt. Không thì tui ly dị!

Lần này, thì ông già nghe thấy tỏ tường, vì Trừu híp la lớn đến nỗi mấy anh trai Út ở tuốt lầu trên cũng còn nghe thấy. Đáng lẽ mấy anh trai này cùng có thể thay ông Sáu mà “thế thiên hành đạo”. Nhưng vì đã được tử tế học hành nên họ chỉ thuật lại cho ông Sáu. Ông nghe xong, hai bàn tay hộ pháp nắm lại răng rắc, răng rắc:

- Kêu nó lên đây!

- Thôi mà ba. Từ từ kẻo… bể hết!

- Ba nói cho mấy đứa nghe nhá! Ba vì thương em mày mà gả, để nó có tấm chồng với người ta. Nhưng rõ ràng, thằng Trừu chẳng lý gì tới vợ lẫn con! Nó chỉ chằm chằm cái gia tài này thôi! Tử tế, thì trước sau gì đứa nào cũng có phần. Còn thằng đó, có lẽ chỉ có nắm đấm mới giải quyết được mà thôi.

Trừu híp chẳng có vẻ gì sợ hãi khi chạm mặt cha vợ. Nó đã có quân bài tẩy là ly dị để… đàm phán. Ông Sáu hỏi:

- Trừu híp, mày muốn gì?

- Thì ba chia đứt cho tụi tui cái lửng và tầng trệt đi là xong!

- Chia cho mày rồi cả nhà này phải nhảy dù mỗi khi đi xuống, trèo tường mỗi lúc đi lên chắc?

- Không chịu, thì tui ly dị!

- Mày nghe kỹ đây, thằng khốn! Tao còn sống thì đừng hòng nhá! Nhà phải có phép tắc, chứ đừng có mà hù dọa tao! Ly dị thì mày ra ngoài đường mà ở. Nhớ là không có một xu nhé! Cũng đừng nghĩ sẽ ẵm con bé theo nhé! Con nhỏ thì phải theo mẹ! Mày đi hỏi tới Diêm Vương thì câu trả lời cũng chẳng khác một chấm phẩy đâu! Còn nếu mày ô kê, thì coi đây!

Chẳng cần xuống tấn chút nào, ông Sáu nhẹ nhàng nhấc bổng cái ghế dài đã cũ lên quá đầu, rồi một phát một, ông đập nó tan tành rồi bỏ đi. Mặt Trừu xanh như tàu lá. Lâu lắm rồi, nó mới hí được hai con mắt như sợi chỉ của nó ra…

Hm. Ly dị thì tao cho ly dị. Ra ngoài kia thì… chó nó cũng chẳng nuôi! Nghĩ vậy, nên ông Sáu để cho thằng rể khốn kiếp ấy một cái phòng be bé ngay đầu cầu thang bên này, biệt lập với chỗ vợ con nó ở bằng một bức vách xây mới, với ba chữ bằng mực đỏ “Cấm Léo Hánh”. Dĩ nhiên, ông đành nuôi báo cô nó cơm ngày 3 bữa, hàng tuần chi thêm cà phê cà pháo vì dù sao, nó cũng là con người, tuy lòng là dạ thú.

Nương tay xem ra cũng không được việc, vì sau đó, nó dắt thằng em ba trợn về dài dài. Cái thứ ô uế thì đi đâu cũng sặc mùi khó ngửi. Hai thứ khó ngửi xáp lại gần nhau thì mùi xú uế ngày càng nồng nặc. Chúng hát hò inh ỏi, chúng nhậu nhẹt rần rần. Hm, biết đâu chúng còn chích choác trong căn phòng hôi hám kín cửa ấy.

Vậy mà một ngày, ba thằng người nhà lơ láo của anh em nhà nó bất thần xuất hiện với dao búa trong tay. Chúng xông vào phòng, lôi tuột khách không mời xuống, miệng gào thét:

- Mẹ mày, mày ăn cắp của ai để họ tới đào nhà kia kìa…

Nghe thấy hai chữ “ăn cắp” vào lúc trời mới sáng bảnh mắt, Ông Sáu ra lệnh:

- Mấy đứa coi trong nhà có mất cái gì không?

- Ba ơi, con thấy thằng chó ấy chỉ ở trong phòng thằng Trừu thôi!

- Bộ ăn cắp thì phải khua lên à…

Họ chộn rộn một lúc rồi cha con họ tụm lại. Lát sau, ông Sáu với mấy anh trai hộ vệ gõ cửa phòng Trừu. Hắn la lên:

- Cửa không khóa, cứ vô!

Hắn dư biết là ông già vợ hắn chứ còn ai, và vào phòng vì lý do gì rồi mà vẫn… đểu:

- Ông có điều chi dạy bảo?

- Nghe đây, thằng khốn! Nhà tao không phải là nhà chùa mà sao mày tự tiện để em mày tới đây thường xuyên mà không hỏi tao lấy một câu! Đã vậy lại còn nhậu nhẹt ồn ào, hát hò như… chó suốt ngày. Rồi, mày coi, cái gia đình mất dạy của mày coi nhà tao như chốn vườn không nhà trống mà xách dao búa rần rần nhào vô. Cái bây giờ, tao phát giác ra nhà tao bị mất cắp… 2 triệu đô la nha mày.

Thằng kia ú ớ:

- Tiền ông, ông giữ, sao tui biết?

- Sao mày lại không biết! Và thằng em mày nữa, thứ “ăn cắp” như chính người nhà mày nói về nó lúc nãy, thì chỗ nào mà nó chẳng dòm thấy!

Trừu căng mắt ra! Lúc này nó nhìn thấy rõ hơn hồi “ở” với Út bự, do nó gầy bớt đi vì không được cung phụng như cũ. Nó thấy cái cần cổ ông Sáu, bây giờ không còn là cha vợ nó nữa, bạnh ra như con mãng xà. Hai hàm răng ông nghiến lại trông như vạn lý trường thành, mắt ông tóe lửa như cây diêm xoẹt trong đêm cúp điện. Ông Sáu nhấn nhá từng chữ:

- Bây giờ, thì cuốn gói ra khỏi nhà tao, và chỉ mang theo thứ gì dính trên người thôi! Nếu cần, xin lỗi, tao sẽ trực tiếp lục hết cả người mày, vì mày hoàn toàn không đáng tin! Còn đây là 3 thằng con trai tao, kể cả con Út, kể cả… cựu má vợ của mày, cả… cựu chị vợ mày, thì nhà tao có 7 nhân mạng, chưa nói tới 6 đứa cháu. Vị chi là 11 người, xí quên, 13. Nếu cần, tất cả sẽ trình diện trước cái mắt híp của mày, để mày ký tên xác nhận họ còn… ngon lành. Sau này, hễ xảy ra chuyện gì cho họ, thì biết tay tao.

Ông Sáu cung tay lên, hai bắp tay ông là hai con chuột chà bá, khiến ông trông có vẻ là một chiếc trực thăng vũ trang đã sẵn sàng lên đạn.

Tưởng xong, mà chưa xong:

- Tao tiết lộ thêm cho mày… mừng nhé! Là giấy tờ nhà mày đã “cầm” cho tao từ lâu rồi! Nể ông già mày sống dở chết dở nên tao để cho cả nhà mày tá túc đó! Cà chớn là tao cho ra ngoài đường ráo trọi!

Trừu ê ẩm đứng lên. Ông Sáu chỉ vừa co chân lên dứ dứ là hắn đã lộn tùng phèo. Xuống tận bậc thang cuối!. -./.




VVM.15.6.2024.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .