C ó những chuyện không thể nhưng thành ra có thể, có những chuyện khó tin nhất lại trở thành sự thật hiển nhiên hiện hữu như mặt trăng ngày rằm tròn đầy và sáng vằng vặc giữa trời không gợn chút mây vậy. Câu chuyện của tôi sắp kể ra đây bắt đầu vào một ngày hè trời chuyển mưa giông cách đây ba năm ....
Mưa giông ngày hè vốn rất đỏng đảnh, đang nắng gắt bỗng dưng trời sầm lại và đổ mưa xối xả, mưa đột ngột và chấm dứt cũng rất đột ngột. Những hành khách đang lưu thông trên đường thường là tấp vào hai bên tìm chỗ trú mưa dưới mái hiên hay vĩa hè của một ai đó nếu không muốn mình bị ướt nhẹp. Hôm đó tôi đi thư viện về với nhiều sách báo mượn đem vế nhà để đọc trong những thời gian nhàn rỗi, vì vậy tôi vội vã tránh mưa dưới mái hiên của một ngôi nhà bên đường, để khỏi ướt mấy quyển sách đang bỏ nằm trống trải trong giỏ xe. Người thanh niên nhanh chân vào trú mưa trước tôi cứ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi lén nhìn lại anh ta - anh hơi thấp, nhỏ và nét mặt không điển trai một chút nào. Nước da ngăm ngăm đen, gương mặt khắc khổ, mái tóc bù xù và ướt nhẹp vì nước mưa. Nói thật là tôi không có chút thiện cảm nào với người cùng trú mưa ấy, mà còn cảm thấy khó chịu vì sự hiện diện của anh ta lúc nầy. Tôi nép mình vào sát tường, và chăm chú nhìn lại những cuốn sách mà cả buổi chiều tôi vất vả lắm mới moi tìm ra để mượn được. Ba quyển Tam Quốc, và cuối cùng là Việt Nam sử lược của Trần Trọng Kim. Tôi đang mê mải xem chương “ Nước Việt Nam thời Thượng cổ đại” thì người thanh niên đang đứng bên cạnh tôi nói bâng quơ bắt chuyện. Tôi hơi khó chịu, nhưng cũng thờ ơ - ngập ngừng trả lời…
- Mưa mùa hè như thế này đáng lẽ mau dứt lắm chứ, sao lại dai dẳng, lai rai hoài, đúng là chán thật!
- Mưa vì mấy đám đám mây đen kia thôi mà, một lát nữa sẽ hết thôi.
- Mà cô là nhà sử học à? Sao mượn toàn là sách lịch sử thế?
- Tôi không học sử, nhưng tôi thích đọc sách về lịch sử thôi.
Dường như biết tôi hơi bực mình vì câu hỏi của mình, nên yên lặng - một lúc, anh ta giả lả: “ Cô có tin không? Tôi cũng rất mê đọc lịch sử đó. Mà nói chung tôi thích đọc sách, loại sách nào cũng thích đọc hết. Việt Nam sử kí tôi đã đọc hai lần rồi, còn Tam Quốc không biết tôi đã đọc bao nhiêu lần nữa…”. Tôi nhìn anh ta thoáng chút nghi ngờ nhưng cũng ngập ngừng đáp lời: “ Tôi cũng xem rồi, nhưng vẫn muốn xem lại. Trong Tam Quốc, anh thích nhất là nhân vật nào? ”. Như bắt đúng sở thích, vẻ mặt của anh ta rạng rỡ hẳn lên, anh hào hứng : “ Ở trong Tam Quốc nhân vật nào cũng đặc biệt cả, mỗi người mỗi tính cách rất hay. Khổng Minh thì thông minh tài trí, Quan công thì hào hiệp, trợng nghĩa, vũ dũng kiêu hùng. Tào Tháo đa nghi, quyết đoán. Mỗi vị tướng chúng ta có thể học được từ họ một đức tính tốt đó cô à …”. Người thanh niên xa lạ kia và tôi trở nên gần gũi hơn từ mấy ông vua quan thời Tam quốc xa lơ xa lắc ấy. Câu chuyện giữa chúng tôi về các nhân vật Tam Quốc cứ kéo dài ra, tưởng như không bao giờ dứt:
- Cô còn nhớ trận Khổng Minh gảy đàn đuổi Tư Mã Ý không?
- Nhớ
chứ sao không? - Tôi mơ màng nhớ lại, chưa kịp nói - thì
anh đã nhiệt tình kể: “ Tư Mã Ý kéo 15 vạn quân đến
Tây Thành. Các tướng nghe tin đều khiếp vía. Vì lúc này
bên cạnh Khổng Minh chỉ có 2500 quân già yếu và Quan văn
mà thôi, đánh cũng chết mà chạy thì chắc chắn sẽ bị
bắt. Vậy mà ông ta đủ bình tĩnh truyền cho các tướng
rằng nội bao nhiêu tinh kì phải ngả cả xuống. quân sĩ
đâu cứ giữ đấy, không được nhốn nháo. Bốn cửa thành
cứ việc mở toang.
Tư Mã Ý tiến quân đến thành, thấy Khổng Minh ngồi gảy
đàn, miệng cười tươi như hoa, tả có một đồng tử
cầm bảo kiếm hữu có một đồng tử cầm phất trần
đứng hầu hai bên .
Ý xem xong lấy làm nghi lắm, liền rút binh về…”
Anh thoáng nhìn lên mặt tôi bằng đôi mắt biết nói :
- Đúng là tài thật phải không cô? Đánh trận không những dựa vào quân đông thế mạnh mà còn dựa vào kế sách của người làm tướng cầm binh. Phải nói là Khổng Minh trên thông thiên văn, dười tường dịa lý, trận bát quái biến đổi khôn lường của ông bao lần bắt được tướng của Tư Mã Ý.
- Tôi cũng nghĩ như anh vậy! Tôi mỉm cười - anh đang làm nghề gì mà có thời gian để mê đọc sách dữ vậy?
- Tôi cũng như cô thôi – anh lại nhìn thật chậm lên mặt tôi - làm một nghề mà chẳng liên quan một chút nào đến sách vở cả.
Anh còn nói nhiều chuyện nữa - nói về Lạn Tương Như dâng ngọc, tình bằng hữu Bá Nha – Tử Kì, Phụ chính Lý Thường Kiệt, và Trần Hưng Đạo ba lần kháng chiến chống quân Nguyên Mông… Tôi lắng nghe. thỉnh thoảng chỉ chen vào một vài câu đồng cảm. Trời đã ngừng mưa từ lúc nào rồi mà hai chúng tôi vẫn còn mãi mê nói chuyện như thể là bạn thân lâu ngày mới gặp lại.
Ông bà chủ nhà về đến, chúng tôi giật mình - nhìn ra ngoài trời và cùng cười bẽn lẽn. Vậy là ai đi đường nấy, vội vàng. Tôi không biết anh là ai, ở đâu, tên là gì nữa, nhưng với tôi đó là một khoảnh khắc tuyệt vời như tình cờ bắt gặp một bông hoa dại xinh xắn bên đường.
Mọi gặp gỡ của con người trên đời có lẽ là bởi do nhân duyên nhiệm mầu sắp đặt ? Tôi chỉ biết sau những phút giây tuyệt vời đó một tuần khi tình cờ nghe chương trình quà tặng âm nhạc trên sóng FM có một lời đề nghị tặng nhạc nực cười như sau: “ Tôi tên là Khoa! Tôi muốn gởi tặng một cô gái trú mưa cùng tôi dưới mái hiên ngày nào bài hát: “ Giòng máu Lạc Hồng”. Với lời nhắn là trong cuộc sống hi vọng chúng ta có cơ hội gặp lại nhau”. Tôi nghe bài hát mà thấy lòng bâng khuâng một cảm giác khó tả thành lời.
Gặp gỡ giữa tôi và anh giống như chuyện liêu trai vậy, cứ mỗi lúc rảnh rổi là tôi ghé lên nơi mà chúng tôi cùng trú mưa hôm nào xem anh có quay lại tìm tôi không? Nhưng không một lần nào tôi gặp lại anh nữa cả. Anh đã như chiếc lá giữa dòng, hòa mình vào biển người mênh mông, biết đâu mà tìm? Cánh chim đã vời bay xa…
Lúc trong tôi dường như niềm hi vọng đã lụi tắt thì lại gặp anh - cũng với một tình huống thật bất ngờ. Hôm đó đường kẹt xe, đông nghẹt người, vì đoạn đường phía trước đang thi công. Trong dòng người bị nghẽn lại - tôi thấy anh. Anh đang mặc một bộ đồ màu xám, đội mũ nhựa trắng, đang điều khiển chiếc xe lu cán phẳng mặt đường. Tôi muốn gọi to, muốn vẫy tay gọi anh nhưng không hiểu sao tôi không dám làm điều đó, đành cứ ngồi trên xe mà nhìn anh. Trong khi dòng người, dòng xe cứ vẫn chen chúc nhích dần về phía trước để mau thoát khỏi tình trạng khó chịu này thì tôi đứng khựng lại. Và dường như có một mãnh lực giao cảm siêu hình nào - trong một giây ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt nhìn theo của tôi. Anh mỉm cười đưa tay vẫy và gọi to : “ Cô gì ơi? Đợi tôi một lúc, tôi có nhiều chuyện muốn nói với cô …”. Dòng người qua lại nhìn tôi lạ lẫm, ngạc nhiên. Anh quay sang người bên cạnh nói nhỏ gì đó, chiếc xe lu dừng lại, anh nhảy xuống tiến dần lại phía tôi. Vậy là lần thứ hai anh và tôi gặp nhau ở một quán nước bên đường. Anh và tôi cùng nhìn nhau cười. Sau vài câu xã giao thông thường, cuộc trò chuyện giữa chúng tôi trở nên vui vẻ và thân tình hơn rất nhiều. Anh và tôi chuyển cách xưng hô từ lúc nào không biết.
- Anh đúng là vô tâm thật, lúc đó nói chuyện với em lâu vậy, mà không biết em tên gì, nhà ở đâu? Sau đó anh muốn tìm gặp em nhưng biết đâu mà tìm đây?
- Em cũng có hơn gì anh đâu? Nhất là sau khi em nghe bài hát anh tặng em trên kênh FM, em mới biết anh tên Khoa, em cũng có ý tìm anh để cảm ơn. Nhưng biết đâu mà tìm…
- Anh là Trần Ngọc Khoa! Tài xế lái xe lu, anh quê ở Đà Nẵng nhưng vì công việc nên luôn rày đây mai đó em à. Em giờ có thể “ kê khai lí lịch “ của em một chút cho anh biết được không?
- Em là Huỳnh Ngọc Bảo Trang, là kế toán của công ty gỗ An Lợi.
- Tên em đẹp quá. Cô kế toán viên xinh đẹp hàng ngày tiếp xúc với những con số, sao mà có sở thích giống anh đến vậy chứ?
- Sở thích gì hả anh?
- Là cả hai chúng ta đều thích xem sách cũ, tuồng xưa, và đọc những thứ ít ai đọc thời nay. Chỉ có những ai “ hâm” như anh em mình mới làm chuyện đó thôi em à...
Cả hai anh, em cùng cười rạng rỡ.
Sau đó tôi và Khoa có dịp gặp nhau nhiều hơn. Với tôi Khoa là một kho tàng kiến thức bí ẩn mà tôi không thể nào khám phá hết được. Anh điềm tĩnh và chín chắn, tôi có cảm giác anh lái xe lu lâu năm nên có tính cách đằm đằm như vậy. Đặc biệt anh rất mực quan tâm đến tôi. Bên anh, tôi cảm thấy mình được che chở, được vỗ về, và trái tim tôi trỗi dậy vũ điệu thiên thần khao khát yêu thương. Khoa cũng đáp lại tình tôi nồng ấm, như cơn gió mát dịu buổi sáng đầu xuân trong lành quyến rũ.
Chuyện tình của hai chúng tôi gần như đến hồi nở hoa, kết trái - thì xảy ra một chuyện – cũng thật bất ngờ ( chữ “ ngờ “ không ai hiểu nổi ?), khiến nó tan vỡ như những bóng bóng mưa lạnh lẽo âm thầm ngày nào…
Một hôm lúc tôi đang làm việc ở phòng kế toán, một cô gái khá xinh, ăn mặc model đến tìm tôi, và mời tôi ra quán cà phê bên cạnh công ty. Cô ấy không vòng vo mà nói thẳng với tôi rằng : “ Anh Khoa mà cô đang theo đuổi là chồng sắp cưới của tôi, chúng tôi đã in xong thiệp cưới rồi. Còn chỉ nửa tháng nữa là lễ cưới tiến hành. Tôi xin cô hãy tha cho anh ấy!”. Nghe xong, tôi không thể tin vào tai mình nữa. Như có một cái gì đang lảo đảo, quay cuồng trong đầu tôi. Tôi cảm thấy hụt hẩng, choáng váng. Đầu óc lơ lửng, trống rỗng. Tôi cũng muốn nói một lời gì đó để phân trần nhưng cuối cùng chỉ là sự im lặng đáp lại. Giọng cô gái vẫn trầm trầm như rót từng lời bên tai: “ Cô không tin sao? Đây là thiệp cưới, sẵn tôi gặp cô ở đây, xin mời cô đến dự tiệc luôn cho vui vậy? ”. Tôi cầm tấm thiệp cưới đầy mầu sắc có tên anh và tên của cô ta trên tay, vụt dứng dậy. Không một lời từ biệt - tôi đi như chạy ra khỏi quán. Hôm đó cũng vào một ngày trời mưa, tôi băng qua đường dưới cơn mưa lớn - nước mắt của tôi hòa lẫn với nước mưa đẫm ướt khuôn mặt. Không ai có thể biết là nước mắt tôi hay mưa đã làm cho khuôn mặt trở nên lạnh léo, tái xanh đến vậy. Tôi chợt cảm thấy mình như một con ngốc, con thiêu thân – đã lao theo một cuộc tình mà không dành cho mình, không có sự sống của ngày mai – dù rất ngắn ngủi!
Tôi đã trốn Khoa - tôi không muốn gặp lại anh, con người đã đem tình yêu của tôi ra làm trò đùa từ nhiều tháng qua mà tôi không hề hay biết! Tôi đổi số điện thoại và hàng ngày nhờ đứa em họ làm cùng công ty chở tôi đi. Nó đóng vai người yêu của tôi, vì chỉ làm vậy tôi mới thấy đỡ xấu hổ, đỡ tủi khi chạm mặt anh. Hôm nào cũng vậy, Khoa thường ghé chờ tôi trước cổng công ty, ngày nắng cũng như ngày mưa. Anh chỉ đứng đó và nhìn tôi đang bá vào vai thằng em họ chuyện trò đi khuất rồi mới về. Tôi thấy cứ như vậy, rồi đến một ngày nào đó tôi sẽ xiêu lòng và phạm tội cùng anh mất. Tôi quyết định xin nghỉ việc ở công ty để đi học Thạc Sĩ kinh tế. Thế là tôi vào Sài Gòn và bặt tin nhau từ đó.
Tôi lấy bằng Thạc sĩ kinh tế xong, nhiều công việc lương cao phù hợp với tôi, nhưng tôi không muốn ở lại thành phố ồn ào, náo nhiệt này một chút nào – bởi dường như nỗi buồn đau không thể thích nghi với cành náo nhiệt? Tôi lại khăn gói về quê nhà xin việc. Tôi nhanh chóng xin được việc làm ở công ty du lịch Viễn Đông. Tôi hi vọng cuộc sống của tôi sẽ trôi qua. Mọi nỗi phiền muộn sẽ lắng dịu - êm đềm; vậy mà sáng nay bỗng dưng tôi lại nhận được tin nhắn của Khoa: Anh bảo anh sẽ chờ tôi ở quán cà phê Vô Thường lúc 5h30 ( vì anh thừa biết công ty của tôi nghỉ việc lúc 5h). nếu tôi không đến, anh sẽ ngồi ở đó đợi suốt đêm.
Trời đang chuyển mùa vào đông. Mới 5 giờ thôi mà không còn thấy mặt trời, tối sầm lại, cộng với mưa rả rich ảm đạm suốt ngày, những ai trên đường đều vội vã về nhà để tìm chút hơi ấm của gia đình. Tôi cũng muốn làm như họ nhưng cứ nghĩ rủi đâu Khoa chờ mình cả đêm thì thật là tội cho anh ấy quá. Tôi băn khoăn : mà anh ta gặp tôi vì việc gì nữa chứ, chắc là anh ta đã có gia đình và có những đứa con xinh xắn rồi cũng nên? Tôi quyết dịnh : Thôi thì cũng gặp lại Khoa một lần, xem anh ta nói gì, với lại không đến được với nhau, thì cũng xem như là bạn bè – không có gì phải lo ? Bạn bè gặp nhau uống ly cà phê có gì quá đáng đâu?. Tôi tự trấn an mình, và lái xe chạy về hướng quán Vô Thường mà đã có đôi lần tôi đã ngồi cùng Khoa suốt buổi sáng chủ nhật…
Quán vắng khách. Khoa ngồi co ro trong một chòi nhỏ tách biệt với mấy gian nhà sàn gỗ của quán. Tôi cảm thấy hơi khó chịu vì thường những chòi nhỏ tách biệt này chỉ dành riêng cho những cặp tình nhân mà thôi. Còn tôi với Khoa giờ chỉ là những người bạn mà thôi. Ngồi ở đó không khéo ai thấy rồi hiểu lầm thì phiền phức. Tôi nghĩ vậy nên đưa tay chào Khoa và chọn một bàn trên căn nhà sàn ở giữa quán. Khoa đi lại bàn tôi - mỉm cười : “ Em vẫn cố chấp như ngày nào? Anh đi tìm em mãi đến nay mới tìm được ! Em trốn anh đến khi nào vậy? May mà thằng em họ của em xót thương anh đã nói cho anh biết là lí do tại sao em rời bỏ anh ”. Tôi không nghe anh giải thích mà hỏi : “ Anh với cô ấy sống hạnh phúc chứ? ”. Anh cười - thoáng nhìn tôi: “ Em nói đúng một nửa thôi? Chỉ có cô ấy hạnh phúc thôi, còn anh hôm nay mới tìm thấy em thì làm sao mà hạnh phúc được đây? ”. Tôi mím chặt môi: “ Anh đùa dai quá rồi đó, tôi không thích vậy đâu? Tôi không ngốc như xưa nữa…”. Khoa cười buồn – giọng khẻ khàng: “ Hung dữ quá cô bé, nghe anh giải thích với chứ, lúc trước cũng vì em không cho anh cơ hội nào để giải thích mà chúng ta đã lạc mất nhau, Trong khi em nghĩ anh vẫn sống vui vẻ, em có biết anh buồn lắm không? Anh không biết vì sao em lại phản bội anh? Sau đó em đi học thạc sĩ, anh lại nghĩ vì em chê anh nghèo, và không có tương lai nên anh đành phải rời xa em để em tiếp tục đi trên con đường mà em đã chọn.”. Tôi tròn mắt ngạc nhiên - nghĩ thầm: “ Sao anh lại nghĩ oan quá nhiều về tôi như vậy chứ? Tôi có nghĩ vậy đâu? Anh lừa dối tôi mà !”. Anh nhìn tôi với đôi mắt khẩn khoản - dường như muốn nói tôi hãy nghe hết những gì mà anh muốn nói, đừng ngắt lời anh. Anh vẫn miên man : “ Mãi gần đây trước khi cô ấy đi lấy chồng mới nói với anh những chuyện cô ấy đã làm với em. Cô ấy là bạn anh, cô ấy rất thích anh, nhưng giữa bọn anh chỉ là tình bạn bè mà thôi. Cô ấy tự làm thiệp cưới giả em à. Nhưng anh nghĩ đó không phải là lỗi của cô ta, mà là lỗi của em, Em đã không tin anh, tin vào tình yêu của anh dành cho em. Nếu đã yêu nhau thì phải tin tưởng vào nhau chứ, sao chỉ vì một tấm thiệp cưới ngụy tạo mà em vội rời xa anh vậy? ”. Nghe anh nói mà lòng tôi nhói đau - đúng là lỗi của tôi, mà tôi lại giận, hờn oán trách anh bao năm qua. Tôi không biết nói gì, chỉ biết cúi đầu mà khóc. Khoa đến bên tôi, lấy khăn trong túi ra lau dòng nước mắt và ghé vào tai tôi thì thầm : “ Chúng mình đừng bao giờ để lạc mất nhau nữa em nhé ?. Anh sẽ không để em phải khóc lần nào nữa…”.
Ngoài trời vẫn mưa to, vẫn gió giật - gió mùa đông bắc thổi về rét buốt – nhưng tôi chợt cảm thấy trong sâu thẳm của lòng mình một nỗi ấm áp kỳ diệu, lạ thường đang bừng lên một khung trời bình yên vẫy gọi…