V
ăn Thành Sao, ba mươi hai tuổi, là trai bạn (người làm
nghề đi biển) cho ghe nhà Khôi, năm kia lặn vớt rong, bị
chân vịt ghe chém cụt một chân. Lúc mới ở bệnh viện
ra hắn chỉ muốn chết. Đã có lần hắn chèo chiếc
xuồng con ra khơi đem theo khối TNT tính cho nổ tan
xác ngoài biển, không cho ai hay biết, khóc lóc chôn cất
làm phiền vợ con chòm xóm. Sau nghĩ lại hắn thấy bốn
đứa con trai, hai đứa lớn là con riêng của vợ với
người chồng trước, vợ hắn hơn hắn tám tuổi. hai đứa
nữa là con chung, còn nhỏ dại quá, hắn mà chết cả năm
mẹ con chỉ còn nước đi ăn mày, nên thôi. Lần tự tử
không thành đó, là một kinh nghiệm cười ra nước mắt.
Lúc chèo vào, công an biên phòng lục soát ghe, thấy khối
chất nổ, gói trong giấy xi măng, với cái ngòi nổ. Bị
hỏi, hắn phải khai láo, nói trớ ra thành chuyện
mình tính đi đánh cá trộm. Hắn được “giáo dục”
bài học về bảo vệ môi trường, bị lập biên bản,
phạt hành chính trăm ngàn. Lúc kí biên bản phạt, thấy
hắn cười tủm tỉm. Người ta không hiểu hắn vui gì mà
cười ? Sự thật hắn mừng thầm. May quá nếu không dừng
tay thì đã tan xác rồi, còn đâu được đóng tiền phạt
còn được giáo dục, được cầm cây bút bi lóng ngóng
kí cái chữ “Sao“ xấu òm !
Từ đó hắn
sống cho qua ngày, thấy đời chẳng có gì là vui. Bệnh
viện có cấp cho hắn đôi nạn gỗ để đi lại, nhưng
hắn xấu hổ chẳng chịu dùng. Một hôm ngồi trong nhà,
nhìn ra chuồng heo thấy có cây trụ. Hắn tháo ra mượn
đồ nghề về đục đẽo, một tuần sau thành cái chân
gỗ, có khớp gối, có bàn chân, tựa chân người. Nơi
đặt khúc chân cụt, da khâu túm lại, nhăn nheo, giống
khúc giò, hắn xé cái quần đen rách của vợ lót vào cho
êm. Chân giả cứng và nặng lắm. Hắn đóng cửa tập đi
lại trong nhà cả tháng mới lên xuống bậc thềm được.
Hắn tập đi chậm, sải bước, chạy lúp xúp, đi xe đạp.
Bây giờ mặc cái quần tây màu bộ đội, mang chân gỗ,
tròng đôi tất màu xanh cứt ngựa, diện đôi giày bata
vào, cột dây, bước đi, trông chỉ hơi khập khiễng. Tối
lại hắn tháo chân gỗ ra nhét dưới giường. Có lần
hắn đi nhậu khuya mới về, người đầy hơi rượu trắng
lẫn mùi dầu thơm rẻ tiền của mấy đứa con gái bia
ôm. Mụ vợ già nổi khùng đòi chẻ cái chân gỗ ra chụm
nấu cám heo cho hết cái tật đi chơi
khuya!
Buổi chiều bọn trai bạn thường kéo nhau đến quán Sáu
Liễu uống thứ ruợu do chính tay chị ta pha chế, gồm
chuối mốc chín rục phơi khô, nướng cháy, với gỉ
đường, thứ cho ngựa uống, gọi tôn lên là “rượu
thuốc”, để lấy tiền dân nhậu, uống vào chẳng bổ
dưỡng gì cả. Bọn con trai xúm lại nghe mấy lão
già kể chuyện thần thoại biển. Chuyện con rùa, lưng
nổi gồ lên mấy cái sóng, to như chiếc xuồng câu, gọi
là “ông Khế”. Chuyện con “nạn hải” một loại cá
đuối khổng lồ, nổi lên mặt biển mình đầy rong biển
to như cái sân bóng đá, lũ chim biển tưởng đất
liền bay đến đậu từng bầy. Chuyện mấy chiếc tàu
chiến của Nhật bị máy bay Đồng Minh đánh đắm, đêm
đêm trồi lên mặt nước bắn đại bác ì ầm, khiến
con chó mực bốn mắt nhà Sáu Ky chuyên sủa ma tru cả
đêm….
Văn Thành Sao nghe chuyện, chận lại hỏi:“ Người ta đồn
hằng năm, nhằm tiết Vũ Thuỷ (23 tháng giêng âm lịch)
Từ chiếc núm vú đá trên ngực núi Cô Tiên, phóng lên
trên trời một tia sữa, làm thành đám mây trắng như
bông bay tới Đồng Đế rơi xuống thành cơn mưa nước
đục như vôi? Có không?” Có người nói:“ Có hay không,
ai biết?” Hắn nói, muốn biết thì leo lên coi thử…Cả
bọn cười xoà về việc thằng chân gỗ đòi chinh phục
núi Cô Tiên. Nghe chuyện một lúc Sao bỏ về. Hắn biết
bọn họ cười chế nhạo mình, hắn đã bắt đầu
căm.
Một hôm Sao chở nước đá cho ghe Sáu Lốp ngày mai đi
cản đường dài trong Vũng Tàu. Giao đá xong, hắn trèo
lên ghe nhận tiền. Be thuyền cao quá, hắn cố gắng trèo
lên nhiều lần nhưng không được. Lần cuối, hắn cố
sức, sợi dây buộc sút ra. Chiếc chân gỗ rơi tõm, nổi
lềnh bềnh cùng với mớ giẻ rách. Bọn con trai con gái,
đàn ông, đàn bà ôm bụng cười. Bọn này cười ngất,
cười mãi không thôi. Sao hổ thẹn, giận tím mặt. Hắn
lấy sào khoèo chân lên, trút nước ra, mang vào, bước
đi, dẫm sàn gỗ lộp cộp, bực tức. Bọn người kia
càng cười to hơn. Hắn lái con thuyền chạy một mạch về
Bãi Dương, tự nhủ, phải làm một cái gì. Một công
việc mà bọn người lành lặng đủ chân, đủ tay, không
làm được để sỉ nhục bọn này mới hả giận. Hắn
chợt nghĩ tới hòn đá trên ngực Cô Tiên. Đỉnh cao nhất
chưa có dấu chân người. Cái núm vú mà đêm Vũ Thuỷ
phóng lên trời tia sữa…
Vùng biển mùa hè, chiều tối thường có mưa. Hôm đó
trời mưa tầm tã từ chiều tới nửa đêm. Gần sáng mưa
tạnh, trăng sao đầy trời. Con chó mực bốn mắt nhà Sáu
Ky sủa ma cả đêm, chẳng cho ai ngủ. Sao ngồi dậy, không
cần mang chân gỗ, nhảy lò cò ra sân lấy đá ném chó.
Hòn đá không trúng, con chó làm bộ kêu ăng ẳng bỏ
chạy. Sao nhìn ngược lên đỉnh trời thấy ngôi sao Thần
Nông. Thanh kiếm ông thần mang chênh chêch về hướng tây.
Ngôi sao Bắc Đẩu như mảnh than lửa đơn độc chìm
xuống gần sát chân trời. Đã gần sáng. Sao căng mắt cố
nhìn hòn núi Cô Tiên, còn tối quá chưa thấy. Hắn nhảy
lò cò vô nhà, đứng im lặng nhìn vợ. Vợ hắn nằm
thẳng, ngực nhô lên, chân gác tréo trông mường tượng
hình bóng núi Cô Tiên. Người đàn bà cũng đã thức từ
khi chồng ra sân ném chó. Chị ta thấy chồng trở vào
đứng nhìn mình không nói, tưởng chồng muốn, chị đưa
tay nắm hắn, giả vờ than:“ Lạnh quá…!” Hắn đẩy
tay vợ ra, nói :“Thôi mà…gần sáng rồi…lũ trẻ dậy
bây giờ…” Hắn đặt lưng xuống nằm một lúc, thấy
chẳng thể nào ngủ lại nữa, lồm cồm bò dậy. Vợ
hỏi:“Đi đâu giờ này? Nằm lại chút nữa đã” Hắn
hỏi :" Cái rựa cán dài để đâu?” Vợ nói:
“Không biết!” giọng giận dỗi. Một lúc sau, hình như
hết giận, chị ta nói:“ Xuống bếp, ngó lên giàn mà
tìm” Hắn lại hỏi :" Rựa còn bén không?” Chị ta
nói:“Không biết, muốn bén thì mài”. Người đàn bà
vẫn còn muốn chồng nằm lại. Chị ta lấy chân kéo cái
mền rộng ra trùm kín cả hai người. Hắn la, nóng quá,
ngột quá. Rồi hắn cương quyết ngồi dậy cho tay xuống
dưới gầm giường tìm chiếc chân gỗ, mang vào. Vợ nhõm
dậy theo, hỏi:
- Hỏi cái rựa cán dài đó làm
chi?
- Lên núi Cô Tiên.
- Lên núi Cô Tiên làm chi? Đốn củi hả?
Hắn nói không. Vợ hỏi mấy câu, hắn ừ hử cho qua
chuyện. Chị ta nói, sao bữa nay trở chứng, đòi lên núi
Cô Tiên đốn củi? Củi bán bao nhiêu tiền. Thời này
người ta dùng lò ga, lò điện, ai mua củi? Hắn
nói:
- Không đốn củi đâu...
- Không đốn củi lên núi Cô Tiên làm chi?
Vợ thắc mắc lắm nhưng biết tính chồng nên không hỏi
nữa. Chị ta lầm bầm, nói chuyện với ông thêm bực
mình, rồi gây lộn. Vợ ngồi dậy gánh cái gánh không,
con dao, cái thớt, chậu nước ra ngỏ hẻm chùa Hạ Long
đợi cá lên mua.
Vợ đi rồi, hắn thấy nhẹ cả người. Hắn nấu cơm,
vắt đem theo. Ra giếng mài rựa, mài rựa xong cầm xuống
thuyền lái thẳng tới chân núi Cô Tiên. Tới nơi hắn
neo thuyền, lên bờ ngồi nghỉ, một lúc sau tìm đường
lên núi. Tới trưa hắn đã mở được một đoạn đường,
nghỉ tay lấy cơm nắm ra ăn rồi làm việc tiếp. Xế
chiều hắn cầm rựa xuống núi. Cây lá chặt buổi sáng
giờ đây héo úa cả.
Ngày sau và nhiều ngày sau nữa hắn bỏ hết mọi công
việc, gia đình, bạn bè, những cuộc vui chơi, dành tất
cả cuộc đời cho niềm đam mê kì dị chinh phục núi
Cô Tiên. Mỗi chiều, trở về nhà hắn xách rựa ra giếng
mài, mài luôn ý chí sắt đá của mình. Hắn chẳng dám
nhìn lên cao. Hắn sợ mình chán, hắn chỉ biết có chướng
ngại vật trước mắt và tìm cách vượt qua. Đỉnh núi
còn bao xa nữa, chẳng cần biết.
Hắn không để ý đến ngày, tháng, năm. Nhưng đến một
ngày, cái rựa chém sạt vào đá. Hắn giật mình nhìn
lên. Trời ơi hòn đá, ấy là núm vú nàng tiên ! Giờ đây
hắn chẳng vội vàng gì. Chỉ còn một bước nữa là
toại nguyện. Hắn đứng lên, hành động đúng như dự
tính. Đúng vào cái giây phút hiếm hoi cực kì quí giá
ấy, hắn nhắm nghiền mắt, đứng lặng hồi lâu trong
làn gió khơi từ biển thổi ngược lên. Hắn cố kéo dài
tận hưởng cảm khoái của sự thành công đã đổi bằng
bao năm gian khổ. Hắn từ từ mở mắt ra. Lạ chưa? Chẳng
thấy điều kì diệu. Cũng chỉ là cảm giác của người
đứng trên cao, trên cầu, trên lầu, trên ngọn cây nhìn
xuống. Chỉ có thế thôi sao? Tại sao không thấy khoái
cảm ngây ngất của sự trả thù, sỉ nhục được những
con người lành lặng tầm thường lúc nhúc dưới kia? Đã
đến nơi rồi chẳng lẽ về không? Phải có chứng cứ
để nói với mọi người. Hắn lặng lẽ tháo cái chân
gỗ làm bằng cột trụ chuồng heo trong độn giẻ rách
đặt vào điểm cao nhất, lấy đá chèn chung quanh. Xong
hắn chặt cây rừng làm gậy chập chững xuống
núi.
Đi
được một đoạn hắn thấy mệt mỏi và buồn bã lạ
thường, hắn dừng lại ngồi xuống thở. Hắn nhìn ngược
lên đỉnh núi Cô Tiên ủ rũ trong mây mù. Nước mưa chảy
tràn ra từ hai hố mắt nàng tiên. Hắn tự hỏi:
-
Ai làm cho nàng tiên khóc?
Và
cũng chính hắn tự trả lời:“ Ta chớ ai !”
Chẳng
có niềm kiêu hãnh nào cả. Giờ đây hắn thấy lòng tràn
ngập đớn đau, hổ thẹn, hối hận. Chỉ trong thời gian
của một cái chớp mắt hắn giác ngộ ra mọi lẽ. Cả
năm nay mình bỏ công chinh phục đỉnh cao núi Cô Tiên
cũng chỉ vì lòng thù hận nhỏ nhen, muốn thực hiện một
kì tích để sỉ nhục những con người lành lặng bình
thường vô tư sống âm thầm chung quanh ta. Chinh phục đỉnh
cao là điều sức trai nên làm, nhưng với cái động lực
đố kị hẹp hòi như thế thì chẳng có gì đáng để
kiêu hãnh. Còn hành động vứt lại chiếc chân gỗ chuồng
heo với mớ giẻ rách xấu xí bẩn thỉu trên đỉnh núi
thần tiên là điên rồ, là ác tâm, đáng bị nguyền
rũa….
Hắn
tự cười cợt mình. Thằng Sao chân gỗ làm được mọi
chuyện kể cả chinh phục đỉnh cao núi Cô Tiên, nhưng
không thể là đứa ác tâm. Nghĩ tới đó hắn vụt đứng
lên, chống gậy đu ngươì như bay trở lại đỉnh núi.
Hắn nhặt lại chân gỗ mang vào, lửng thửng xuống núi,
lòng thấy nhẹ tênh.
Hắn trở về nhà thản nhiên như chẳng có việc gì xảy
ra. Hắn giắt lại cái rựa chỗ cũ. Ra giếng tắm rửa.
Ngồi với vợ con trên manh chiếu rách trải trong bếp,
bên nồi cơm, dưới ánh đèn mờ. Hắn cảm thấy cuộc
đời thú vị làm sao ! Tối lại hắn tháo chiếc chân gỗ
cất dưới giường ôm vợ, gần sáng cũng giả vờ than:“
Lạnh quá…” Người vợ biết chồng muốn gì. Sáng
ra hắn lái con thuyền đến hãng Hải Lộc lảnh nước đá
đem bỏ cho mấy chiếc .
Cả cái xóm Bãi Dương không ai biết đã có một người đã chinh phục thành công đỉnh cao núi Cô Tiên./.