Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
             



tranh Nguyễn Sơn

 
NHỊP BUỒN*

Rượu vò gõ nhịp nhặt lơi
Bỗng nghe tâm thức vọng lời vô ngôn
Giang hà đâu. Sóng ngập hồn
Đào trăng đêm hạ lịm chôn cội sầu

Lạnh tanh sương đọng mái đầu
Thơ đau rướm máu từng câu lại về
Thổ ngơi này góc trời mê
Ngàn mây, cánh hạc lạc về nẻo xưa

Tháng ngày ẩm hạt mưa thưa
Cỏ rêu hóa kiếp vẫn thừa chiêm bao
Ru em thơ cổ ngọt ngào
Ru ta mượn chén ba đào rượu cay

Bao đêm như một đêm này
Canh tàn sầu mãi còn đầy với ta
Vạc kêu cuối lũng mù sa

Non đoài nửa mảnh trăng tà hắt hiu.

 
LẠNH CHUNG*

có như
trôi giạc góc biển sầu
sóng dâng
nghìn trượng nỗi niềm đau
thơ rơi 
tan loãng chiều vô vọng
theo gió tàn thu biệt cõi nào
ta gọi tên ta
tiếng vọng cùng
núi rừng mộ huyệt vẫn mông lung
tựa lưng vách đá
thân cùng đá
hai khối niềm riêng, một lạnh chung.

(*trích thi tập"Mặt Trời Lưu Vong"Văn Đàn usa xb lần đầu7/ 1991- Tái bản 10/1993)



VVM.02.01.2025.