Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


MÀU THỜI GIAN

Đò Quan ai bắc nhịp cầu
Ngược xuôi trăm nẻo nhuộm màu thời gian
Triều Trần vọng mãi nhân gian
Xuân buông xuống nẩy lộc lan thân cành
Máy tơ máy dệt thoi nhanh
Chuông chùa lay động tròng trành thơ vương
Nụ cười nhân thế Tú Xương
“Chân quê” Nguyễn Bính yêu thương ngát tình
Mắt ai lúng liếng thư sinh
Vị Xuyên sáng gọi bình minh gió đàn
Dáng quê ngây ngất hương lan
“Con thuyền không bến” ôm đàn sang sông
Trời nghiêng nhuộm nắng xanh đồng
“Chặng đường hoa” nở trĩu bông mùa màng.

SÔNG NGÂN

Vô tư như hạt nắng
Trong trắng tựa màn sương
Ngân nga bài thơ nhỏ
Vắt ngang trời xanh trong.

Mênh mang điều thánh thiện
Thao thiết câu đợi chờ
Bao la niềm hy vọng
Chất đầy trong ước mơ

Chiều nghiêng đường uốn khúc
Loanh quanh trăng tròn đầy
Đêm bình yên lắng đọng
Lăn lóc đời hây hây.

Ước mơ thơ mọc riêng cây
Bút hoa ai thả trời đầy hương thơm.

EM BIẾT KHÔNG

Ngước mắt xa trông động ẩn mờ
Tâm hồn rung động ước thành thơ
Nhọc nhằn xuân mải tìm hoa nắng
Núi đứng hôn mây gió thẫn thờ

Bước lên thang đá lạnh sương sa
Bích Động tiên, thần, phật Thích Ca
Dẫu suối theo sông xuôi biển cả
Tình thơ lưu mãi nước non nhà.

Nhịp bước đường chiều lúa trổ bông
Trời nghiêng đổ nắng nhuộm xanh đồng
Sông Vân hoa nước xanh huyền ảo
Vai sánh thiên đường em biết không.

ĐƯỜNG XUYÊN THỦY ĐỘNG

Núi sánh song đôi lối thẳng hàng
Bồng bềnh hưu quạnh động mênh mang
Mây phơi trong nước xanh màu biếc
Bẩy sắc cầu vồng rực ánh quang

Kia núi Trạng Nguyên núi Cánh Chuồn
Dãi dầu sương gió nắng mưa tuôn
Đứng bên quan Trạng đây hòm sách
Đạo học mãi còn với nước non

Thủy mặc hồn tranh đẹp lạ lùng
Đôi bờ soi bóng đáy Hoàng Long
Long lanh hồn nước xanh huyền bí
Sức mạnh thần kỳ của núi sông

Cờ lau tập trận nắng vàng tươi
Dựng nghiệp xưng vương sánh với người
Đinh đế lưu truyền bao chiến tích
Lẫy lừng danh tiếng tỏa muôn nơi.

HƯƠNG SƠN

Ngước mắt trông lên đỉnh phải leo
Già vui ngắm cảnh trẻ say trèo
Ngàn xanh dốc thẳm đồi phơi nắng
Thác trắng khe sâu núi chắn đèo
Người đến Hương Sơn tình bát ngát
Thuyền về Bến Đục nước trong veo
Cung đàn vang vọng hồn thư thái
Bảng lảng mây chiều gió cuốn theo.

LẠC NẺO ĐƯỜNG TRĂNG

Lang thang tâm trạng rối bời
Cớ sao ràng buộc một đời văn chương
Bước mòn gầy rạc con đường
Chiều buông sương lạnh nắng vương núi đồi
Hồn quê nâng gót bồi hồi
Xóm nghèo nay đã xa vời ngày qua
Hồng Hà mang nặng phù sa
Nhịp cầu Ô Thước vắt qua sông Hằng
Một mình lạc nẻo đường trăng
Vần Thơ lấp lánh níu "Dăng" phận người
Càn khôn đẽo gọt một thời
Ủ trong cát bụi nẩy chồi đơm hoa
Đêm ngày thao thiết lòng ta
Dòng sông thơ vắt ngang qua đỉnh trời

SỐNG MÃI VỚI THỜI GIAN

Đợi hoài không thấy bóng em sang
Nào phải tình yêu đã lụi tàn
Ngước mắt trông trời mây bảng lảng
Bước chân nhìn đất bóng lang thang
Lời nguyền ấp ủ bao hoài bão
Nỗi nhớ mang theo những lỡ làng
Hò hẹn làm chi thêm tiếc nuối
Tình còn sống mãi với thời gian



VVM.05.12.2024.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. vietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .