Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
             






MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG

   Em "bắt được" anh cuối dốc đời
Khi mùa thu ngập lá vàng rơi
Lặng im mà ngỡ lời sông suối
Nghe ra âm điệu của trùng khơi

Anh nhé, cùng nhau một quãng đời
Đi về nơi chốn của yên vui
Những bàn tay mỏi tìm hơi ấm
Những mắt xa xôi hết ngại ngần

Em sẽ rất là em hôm nay
Yêu anh bằng tất cả đắm say
Như chưa bao giờ yêu đến thế
Yêu như chỉ có một lần này

Hãy cùng em làm lại từ đầu
Ta cười quên hết chuyện bể dâu
Quên cuộc đời ta từng gãy đổ
Tận cùng mỗi khoảnh khắc bên nhau

Dù cho ngày tháng có qua mau
Cũng kịp cùng nhau bạc mái đầu
Ân cần trao trọn tình yêu cuối
Hơi thở sau cùng xin có nhau

(Tặng cô Mỹ, mười năm trước)

TRÔI VỀ PHÍA MÙ SƯƠNG

  Nhớ nhớ, quên quên, sáng, trưa, chiều
Một mình ở trọ chốn cô liêu  
Cuồng chân lạc bước mê hồn trận
Quay đầu đã ở đỉnh cheo leo

Không nhớ bảy mươi hay mười bảy
Đã biết yêu rồi hay chưa yêu
Tay ai vừa mới rời vai ấm
Là khách qua đường hay nắng thêu

Không gian rách vỡ đâu bờ bến
Thời gian thăm thẳm trải vô biên
Cứ tưởng vẫn còn mang trong dạ
Một bầy chim nhỏ đã bay xa

Đôi khi chợt trở về, khoảnh khắc
Ngày đã tối rồi, đêm giá băng
Giấc mơ của một-người-quên-hết
Là khoảng hư không trắng mịt mờ

Lãng đãng mù sương hay khói mây
Tuổi trời bát ngát tóc tơ phai 
Áo rêu giũ nát hồn tro bụi
Một buổi nào tan mất dấu hài



VVM.20.9.2024.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .