Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


tranh Đặng văn Can

NGÀY XƯA TÌNH THƠ

em nói tháng chín trời mưa
nhớ đợi ở bến đò dừa
em đưa cho anh nồi cá
nục kho với lại nước dừa
anh mang theo mà ăn học
nhớ ăn dè sẻn từng ngày
tháng sau trời mưa trời gió
anh về thì cho em hay

mùa này biển to sóng lớn
ghe thuyền đậu bến đã lâu
mẹ ngồi ở ngoài liếp cửa
nhai trầu bập bẹ miếng cau

đường làng bùn trơn lầy lội
áo em giặt rồi chưa khô
anh về nhớ nhen bếp lửa
cho em hong tóc đợi chờ

có hôm mưa rơi lộp độp
bên này cửa sổ nhìn sang
biết anh đã lên thành phố
lúc trời chưa kịp tầm tan

thuở ấy em vừa lớn thôi
mà anh đã vội ngõ lời
chao ơi thiệt là mắc cở
anh gan hết nói cỡ trời

khoảng chừng mười hôm nửa tháng
mới dám đi ngang nhà anh
phập phồng tim như muốn nhảy
ra ngoài lồng ngực lớn nhanh

rồi cứ ngồi mơ với mộng
chẳng biết có thiệt tình không
hay là giả vờ giả viếc
chọc ghẹo phỉnh phờ mông lung

thế mà chừng như không gặp
ba hôm bốn bữa dài thòng
trong lòng nóng như củi lửa
cứ ngóng cứ chờ cứ mong

mà chẳng biết mong làm gì
thật là con nít quá đi
sao để em dài cả cổ
thiệt tức ông trời có khi

thời gian trôi đi nhanh quá
mới đó mà đã mịt mờ
anh qua xứ người xa lạ
ghét anh từ đó đến giờ

mỗi khi thấy lòng trống trải
nỗi buồn cứ thế mông mênh
em kho một nồi cá nục
luộc bún ngồi ăn một mình

cũng muốn gọi anh về nữa
nhưng mà sợ tốn tiền mua
vé xe máy bay tàu lửa
phiền hà kẻ đón người đưa

thôi để em ăn mấy bữa
để em trả thù tình xưa
ghét luôn trời mưa trời gió
cho anh nhịn thèm mới bưa.

(1.9.2021 - 23.5.2024)



VVM.24.5.2024.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .