Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa.
Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Đoài hát tối nay”.
Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh.
Bốn bên hàng xóm đã lên đèn
Em ngữa bàn tay trước mái hiên
Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh
Thế nào anh ấy chả sang xem!
Em xin phép mẹ, vội vàng đi
Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe.
Mưa bụi nên em không ướt áo
Thôn Đoài cách có một thôi đê.
Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm
Em mãi tìm anh chả thiết xem
Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em.
Chờ mãi anh sang anh chẳng sang
Thế mà hôm nọ hát bên làng
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Để cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng!
Mình em lầm lũi trên đường về
Có ngắn gì đâu một dải đê!
Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt
Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya
Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay
Hoa xoan đã nát dưới chân giày
Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ
Mẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày”.
Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ
Để mẹ em rằng hát tối nay?
(1936)
NGUYỄN BÍNH
LỖI HẸN
Tuổi thơ em sống nhà êm thắm
Nương tựa, sớm hôm với mẹ già
Trước mắt đường dài lên đại học
Biết chi duyên phận, hãy còn xa.
Dạo ấy hương Xuân mới thoảng bay
Nắng nuôi lá mới sớm tươi đầy
Đôi chim ríu rít lo xây tổ
Mẹ bảo: “Xuân về đó bữa nay”
Nhen nhúm trong em dậy mối tình
Mơ hồ nhảy múa giấc mơ xinh
Thẩn thơ muốn gặp anh mà ngỏ
Người sốt đây này chỉ tại anh !
Sao đêm lốm đốm đã khoe đèn
Thơ thẩn mình em vẫn dưới hiên
Về tổ đôi chim cùng ấm lạnh
Hẹn anh hội chợ sẽ cùng xem
Biết em nôn nóng, mẹ cho đi
Mẹ bảo con về sớm ấy nghe
Đèn phố lên màu thơ vẽ áo
Lòng em háo hức nước dâng đê
Hội hè vui nhộn đến thâu đêm
Anh của em đâu chẳng thấy xem
Chỉ thấy sương đêm đà toả lạnh
Mong chờ anh đến nắm tay em
Vô vọng đợi chờ, anh chẳng sang.
Đấy anh đã chỉ hứa qua làng
Anh nào biết giữ lời hò hẹn.
Những bước đầu xuân chẳng nhịp nhàng !
Lạc lõng cô đơn cúi mặt về
Sóng lòng như muốn vỡ bờ đê
Chẳng buồn nhanh bước, mưa roi quất
Tủi phận mặc cho rát lạnh khuya
Rồi từ đâu đến gió tung bay
Dẫm nát hoa xuân, một gót giày !
Vạt nắng miên man, hanh vắng ngõ
Mẹ nhìn xa bảo: “ Hạ sang ngày”.
Anh hỡi ! Mùa Xuân đã đếm ngày
Duyên nào nối lại tụi mình đây ?
Bao giờ từng cặp chim xây tổ
Để được mẹ:“Ừ, gặp tối nay”.
Bài Thơ Nguyễn Bính trên đây đã là nguồn cảm hứng để THL làm bài hoạ trên
https://www.youtube.com/watch?v=25h-cheDxv8.