Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      




 
MỘT MÌNH

Xao xuyến như trời vào tiết thu
Sương giăng trắng xoá khói loang mù
Ở đây đêm ngỡ dài vô tận
Em lắng nỗi buồn thả gió ru

Những giọt thời gian như lặng ngủ
Dòng đời chầm chậm lững lờ trôi
Con tim dạo bước khu vườn vắng
Khe khẽ thanh âm vọng tiếng cười 

Có khi ven trời em đứng ngóng
Mơ về phương ấy cõi xa xăm
Ngỡ trăm năm trước vừa thức dậy
Vương chút hương trầm đọng đáy tim

Làm sao anh hiểu lòng cơn gió
Và biết vì sao liễu rủ hờn
Đâu là bến bờ những giọt lệ
Niềm vui nhặt nắng giữa vườn hương?

Trời sẽ vẫn xanh khi mình chết
Dù ta chẳng biết đến bao giờ ...
Soi gương giây phút đời hư ảo
Gom góp mật hoa rót chén thơ.



VVM.15.3.2024.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .