Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      




MÙA PHÔI PHAI

Ngày tháng hạ hoang mang trôi trên tóc
Mảnh tình gầy lơ lửng buộc trên tay
Kìa phố thị một lần hương gót cũ
Chợt nghe buồn lạc mấy nẻo đường quê

Mây tháng sáu vẫn phù vân như thể
Đi với về mòn cũ dấu chân ai
Những ảo ảnh đoạ đày tim bé dại
Thương mảnh đời khâu vá mũi kim đau

Thôi cứ bước dẫu đìu hiu cọng tuổi
Dẫu hoang vu phố thị lạc tiếng người
Những mùa vắng bàn tay ai han hỏi
Hiên đời mình tháng sáu ướt mưa khuya.

NGƯỢC DÒNG KÝ ỨC

Buổi trưa tăm tối cơn mưa
Ngay hơi thở trút ra cũng buồn
Thành phố vẫn guồng quay như bánh xe
Nghiền nát cả những nụ cười trong trẻo
Người người vẫn lạnh lẽo
Vẫn đanh thép tiếng điện thoại chát chao mệt mỏi
Đôi khi bị lãng quên cũng là hạnh phúc
Được yên thân tựa lưng vào im lặng
Nhớ...
Thuở bé đôi chân rong chơi
Ngày lớn thả suy nghĩ trôi về ngày cũ
Ngày mưa nhìn ba hút thuốc
Khói xám vẽ hình theo ước mơ con
Ngày xưa mẹ về buổi chợ trưa
Mua con cá bó rau giữa cơn mưa lạnh
Con chạy loăng quăng ồn ào huyên náo
Đôi chân mềm vì chưa dẫm phải gai
Con chạy đi từ tuổi 12
Đến hôm nay vẫn là đứa trẻ
Không thể đeo thêm chiếc mặt nạ
Mệt mỏi rồi vai diễn nào cũng dư
Không cần uốn lưỡi để nói những lời chẳng phải từ tâm
Phang bạt mạng rồi nhiều khi im lặng
Bởi ai cũng phải đối diện với thằng bé trong mình
Xanh xao tuổi hoang giọt mưa sao mà mặn?

TÀI KHOẢN CỦA TÔI

Tài khoản tôi/ nắng/ mưa/và kỷ niệm
Tôi có chiếc ví ký ức
Đựng những tờ tuổi thơ
Tài khoản tôi nắng mưa và những ngày chân đất
Bây giờ tôi vẫn vậy
Gửi kỷ niệm ở ngân hàng quê cũ
Để dành từng khoảnh khắc đã qua
Tôi có sổ tiết kiệm là những vòng tay ôm mẹ
Mẹ tôi vai đã gầy rồi
Tôi có tài khoản là những lần trở về nhà gặp ba
Ba vẫn bình dân với chiếc áo sơ mi quen cũ
Ba vẫn nhìn như thể tôi mới đầu xóm về thôi
Hoa hoàng anh rơi
Cổng nhà năm cũ
Tiếc thời níu vạt áo mệ tôi tóc trắng
Nhìn xa xôi mắt nhuốm thời gian
Tháng năm sao kê
Chỉ toàn là thương nhớ ...



VVM.10.7.2023