Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      




NỖI NHỚ

để nỗi nhớ im đến nhẹ tênh
bất chợt gọi tên rất khẽ
chỉ riêng mình nghe
gọi lại những ngày đi dưới hàng me
một bàn tay tin cậy
một bờ vai mong manh như nắng
một nụ cười gần như hơi thở
một dấu hài trên phố thuở lang thang ...
để nỗi nhớ chưa được đặt thành tên
những lần nhìn vào mắt nhau mà đâu cần phải nói
vì biết nói gì trìu mến hơn
những lần nụ cười chạm tận đáy tâm can
cần giữ lại bên mình thật kỹ
cho những ngày những tháng nhắc buồn vui.

Sài Gòn, ngày 29.4.2023

Những lần trăng xuống bên hiên
Em nghiêng tóc rối một miền dạ hương
Nghe chừng ướt lẻ vai sương
Rẽ ngôi nào cũng con đường chia đôi.

Sài Gòn, ngày 18.4.2023

Có những sáng chẳng biết nói cùng ai
Quán thì quen nhưng chỉ còn người lạ
Những giọt cà phê vẫn đều đều rơi xuống
Ta một mình trò chuyện với thời gian
Có những sớm kỷ niệm như sương tan
Ướt cả vệt tháng năm dài quên nhớ
Phố hồn nhiên khói thì buồn vụn vỡ.

Ta một mình ngồi đếm giọt thời gian...

Sài Gòn, ngày 6.4.2023

May mình còn có dòng sông
Để chia nhau chút long đong phận người
Trôi theo bên lỡ bên bồi
Sá gì được mất khi đời còn nhau …

Sài Gòn, ngày 12.4.2023

Cho tôi mượn trần gian này một chút
Tựa vai thời gian nhặt ký ức để dành
Cho tôi mượn con đường người một chút
Như trẻ thơ đi lạc ngõ tim người …

Sài Gòn, ngày 17.4.2023

NỢ

Ta mắc nợ phố già những ân cần chậm rãi
Bằng cái nhìn vội vã đến rồi đi
Ta mắc nợ quán nghèo ngày mưa cũ
Cơn nắng còn mãi rong rêu...
Này! đừng chất vấn bản ngã vốn thuộc về cảm giác
xanh xao câu hát lúc buồn
đừng hỏi thêm vì sao mỗi người cần im lặng
khi đêm về đo đếm giấc mơ hoang
Này! đừng phán xét về bản ngã vốn không thuộc về con số
không thuộc về vị trí một hay hai
đôi khi con sẻ nâu cũng cô đơn giữa bầy đàn của nó
vì đâu ???
Ta mắc nợ quê nhà từ thưở chiếc nôi không dùng nữa
đượm buồn mắt mẹ ru ai
mắc nợ một lần ngồi yên lặng
khói thuốc vàng rồi nỗi nhớ ơi …

SG, 09/07/2021



VVM.05.5.2023